Thím ba Lâm cầm một đôi giày vải nhỏ cho Tiểu Minh Quang: “Trong nhà có ít vải vụn, may cái khác không dễ may được cái gì, thím sẽ cắt mảnh vải vụn ra, may một đôi cho chú ba cháu, còn lại đầu thừa đuôi thẹo làm đôi giày cho Tiểu Minh Quang mang.”
Bà ấy rất thích đứa nhỏ này, còn từng thăm dò mẹ Lâm mấy lần muốn nhận nuôi Tiểu Minh Quang. Nhưng mẹ Lâm bởi vì con gái không bỏ, bà cũng nói rõ ràng với thím ba, còn nói Lâm Uyển đã cấp hộ khẩu, thím ba cũng chỉ có thể từ bỏ.
Tiểu Minh Quang mang giày, cúi đầu xem xét một hồi, còn rất thích.
Lâm Uyển nắm bàn tay nhỏ bé của cậu nhóc, dạy cậu bé nói cám ơn, Tiểu Minh Quang mím miệng vẫn không lời nào như cũ, Lâm Uyển cũng không sốt ruột, dù sao đứa nhỏ này chắc chắn có thể nói.
Thím ba Lâm để một nhà Lâm Uyển ngủ lại đây.
Lâm Uyển cười nói: “Cha cháu dùng tấm ván gỗ cũ làm một cái giường nhỏ, nối hai cái ghế lại cũng có thể ngủ.”
Bởi vì dù sao Lâm Uyển cũng phải về nhà mẹ đẻ, cũng không tiện lần nào cũng tá túc ở nhà chú ba, cha Lâm bèn thu gom một vài tấm ván gỗ cũ làm một tấm ván gỗ giường, nghĩ đợi con gái trở về ông sẽ để anh hai ngủ ở trên tấm ván gỗ giường. Lâm Uyển đương nhiên sẽ không để anh hai ngủ giường nhỏ, lỡ như buổi tối phát tác sẽ ngã trên mặt đất, chắc chắn là một nhà ba người các cô ngủ.
Lục Chính Đình đọc được hình dáng miệng của cô khi phát âm, ngẫm lại tấm ván gỗ giường đó không lớn, tim anh đập có hơi nhanh, tấm ván gỗ giường nhỏ như vậy, cô với anh cùng nhau ngủ? Nghĩ đến đây, anh lại có hơi không khống chế được, hai má bắt đầu chậm rãi nóng lên. Cũng may ánh sáng trong phòng tối tăm, anh lại ngồi ở trong ánh đèn, anh thấy rõ người khác, người khác không thấy rõ anh.
Hàn huyên trong chốc lát, Lâm Uyển xin phép về trước. Về đến nhà, cha Lâm đã ngâm gần xong, vẫn không chịu đi ra.
Lâm Uyển nói: “Cha, không thể ngâm đến nước lạnh, lạnh rồi sẽ không còn hiệu quả.”
Chờ cha Lâm thu dọn xong, bọn họ cũng chuẩn bị ngủ. Bọn họ dịch chuyển bàn ăn ra ngoài, đặt tấm ván giường gỗ ở trên mặt đất nhà chính.
Lâm Uyển: “Chúng em ngủ giường.”
Để anh trai ngủ giường không an toàn, cô cũng không yên tâm.
Cha Lâm mẹ Lâm cũng không biết bây giờ con gái và con rể vẫn chưa phải vợ chồng thật, cũng không có người khác chú ý nhiều như vậy vợ chồng son gì mà về nhà mẹ đẻ không cho bọn họ nằm giường, chỉ là cảm thấy giường gỗ không lớn, ủy khuất Lục Chính Đình và con gái.
Lâm Uyển nối hai cái ghế gỗ lại, như vậy giường gỗ dạt ra một chỗ, bọn họ ngủ cũng có nề nếp, không có vấn đề.
Cô dẫn Tiểu Minh Quang đến sân dội nước lạnh trong bóng đêm, thay quần áo tiến vào, đặt mông nhỏ của Tiểu Minh Quang ở trên giường gỗ. Cô cười chọc cậu bé: “Bé con trắng trẻo non mềm, mau cho mẹ cắn một cái.”
Tuy rằng Tiểu Minh Quang không nói lời nào, trong ánh mắt đã có ý cười, đưa cánh tay mềm mại của mình tới bên miệng Lâm Uyển cho cô cắn.
Lâm Uyển hôn một cái thật lớn tiếng.
Cha Lâm cũng lại đây bảo cắn một miếng, Tiểu Minh Quang đưa cái chân trắng như tuyết qua, cha Lâm hôn một cái, cười nói: “Đến phiên ông ngoại thì là cái chân thúi, đi, lên giường ngủ với ông ngoại.”
Lâm Uyển suy nghĩ Tiểu Minh Quang đương nhiên không chịu, không nghĩ tới vậy mà cậu bé giang hai cánh tay ôm cổ ông ngoại đi mất, lại vẫy tay với Lâm Uyển.
Lâm Uyển: “!!!” Này này này, con mau trở lại!
Cô vội vàng nói: “Minh Quang, ngủ với cha mẹ, ông ngoại sẽ không ngủ được mất.”
Mẹ Lâm nói: “Ngủ được mà, dù sao cũng tốt hơn giường nhỏ, ít nhất không rớt xuống được.”
Giường đó không lớn, thêm một đứa nhỏ ngủ càng chật, lỡ như con gái và con rể rơi trên mặt đất cũng không tốt.
Lâm Uyển trực tiếp ngây người, theo bản năng đưa mắt nhìn Lục Chính Đình.
Lục Chính Đình ngồi ở trên xe lăn, tướng mạo anh tuấn nhiễm một tầng đỏ khả nghi, ánh mắt nhìn về phía cô lại sáng lên khiến người ta thẹn thùng.
Lâm Uyển vốn cảm thấy da mặt mình rất dày, thế mà bị anh nhìn lập tức mặt đỏ: “Vậy, chuyện đó, em… Em có thể…”
Em cũng không phải cố ý chiếm lợi của anh!
Khóe môi Lục Chính Đình cong lên, không nhịn được lại cúi đầu cười cười, sao cô đáng yêu như thế chứ.
Anh chờ mẹ Lâm đóng cửa phòng lại, lúc này mới chỉ vào hai cái ghế, nhỏ giọng nói: “Anh có thể ngủ ghế.”
Lâm Uyển lắc đầu, như vậy sao được, có giường lại để anh ngủ ghế, uất ức cỡ nào. Cô vỗ giường, lộ ra một nét mặt cười xấu xa, sau đó hướng tới anh làm một động tác tay mụ già bắt lấy thư sinh tuấn tú, tiếp đó tự mình nhịn không được ha ha cười rộ lên.