Ông ta bảo một người đi kéo một xe bùn đến, lại cho người chuẩn bị thêm rơm, chuẩn bị kỹ càng xong thì có thể làm giường đất, xây bếp lò.
Bùn đất thì cần trả công điểm hoặc tiền cho đội.
Lục Chính Đình đã đo qua kích thước, tính toán hết mọi thứ, nói cho họ những điểm cần chú ý nhất. Lục Chính Cao chỉ cần dẫn theo mọi người dựa theo yêu cầu này làm việc là được.
Người tiểu đội trưởng như Lục Chính Cao này chính là dựa vào bản lĩnh mà được chọn, chẳng những làm việc nhà nông giỏi, mấy công việc như làm giường đất, sửa nóc nhà, tường đều có thể làm dễ dàng lại giỏi, không đến mức nửa đường làm lại.
Mấy người đàn ông làm việc, Lâm Uyển mượn phòng bếp nhà bác sĩ Kim để làm mì. Cô dùng hành cắt nhỏ, chiên trứng với lá hành, sau đó đổ ra rồi cho mì vào nước để luộc. Mì nước ăn no hơn mì trộn, bởi vì mì trộn chỉ có mỗi mì thôi, lương thực không đủ để làm.
Bọn họ làm từ lúc xế chiều đến bây giờ cũng đã đói bụng, Lâm Uyển làm xong bèn gọi bọn họ mau tới ăn, rồi lại gọi bác sĩ Kim về ăn cơm.
Lục Chính Cao cũng không già mồm, gọi mọi người nhanh chóng ăn cơm, trong mì còn có cả trứng gà, mỗi người một bát to, vừa ngon lại no, ai nấy đều ợ một cái.
Lục Chính Cao cảm thấy quá xa xỉ, ông ta bỏ đũa xuống dùng tay lau miệng: “Bác sĩ Lâm, cháu cũng quá thật thà, ngày mai cho nhiều nước canh hơn, đừng để nhiều mì như thế.”
Cô đi mua mấy cân mì nào có dễ, không thể ăn nhiều được.
Lâm Uyển cười nói: “Mọi người ra sức làm việc thì phải được ăn no chứ. Ngày mai cháu sẽ làm bánh rán hành cho mọi người, ngày kia thì rau hẹ nấu mì hoành thánh, ngày kìa lại ăn cà tím trộn mì.”
Lục Chính Hành và Lục Chính Thịnh ăn rất thỏa mãn, xoa cái bụng nhỏ của mình ợ một cái. Nghe thấy Lâm Uyển nói có đồ ăn ngon thì thèm đến nỗi chảy nước miếng.
Lục Chính Hành: “Thôi xong rồi chị dâu, mai đi làm chẳng có ý nghĩa gì nữa cả, chỉ đợi mỗi tan làm thôi.”
Lục Chính Cao vung tay: “Đừng nói nhảm nữa, ăn xong rồi thì mau làm việc đi, đừng để lỡ dở việc.” Thế nào cũng phải làm việc xứng đáng với tô mì lớn như thế này.
Ba người được đồ ăn ngon của Lâm Uyển cổ vũ, làm giường đất, đắp bếp lò, sửa mái nhà, sửa cửa sổ, dựng lán, chẳng mấy ngày mà đã xong rồi.
Lúc này ban ngày nhiệt độ rất cao, giường đất đã được hong khô, hiện tại cũng chuẩn bị nằm được. Chỉ cần không có hơi nước bốc lên nữa thì có nghĩa là hoàn toàn khô ráo rồi, sẽ không có hơi ẩm làm tổn hại cơ thể, con người có thể nằm trên đó ngủ.
Hôm nay hoàn toàn xong việc, Lục Chính Hành bèn lo liệu cho Lục Chính Đình và chị dâu làm ấm giường, Lục Chính Cao đương nhiên cũng đồng ý.
Tuy rằng Lâm Uyển không nhận được sự sự yêu thích của cha mẹ chồng, nhưng người ta có tài, làm nhang muỗi, diệt muỗi và phòng dịch, làm cái gì cũng đều là chuyện tốt.
Lục Chính Cao: “Hồi trước chú có mua mấy cái hũ, cho hai đứa mấy cái để dùng.”
Hũ để đựng dầu, đựng mấy thứ linh tinh đều rất tiện lợi, nhà nông cần phải có.
Lục Chính Hành về nhà cầm theo mấy quả trứng đến, còn cầm theo một cái chổi rơm.
Bác sĩ Kim sớm đã nghĩ kỹ. Buổi trưa anh ta lên trấn mua nửa cân thịt lợn, nửa cân đường trắng, buổi tối mang sang cho Lâm Uyển mừng nhà mới.
Nhà sửa xong, những người khác cũng biết.
Lục Trường Hữu, Lục Trường Phát, kế toán… cũng bày tỏ thái độ, mỗi người đưa cho bọn họ bảy cân bột mì lương thực phụ, hai mươi quả trứng gà. Hiện tại lương thực khan hiếm, có tiền chưa chắc mua được bột mì, cho nên đó là hậu lễ. Đương nhiên cũng bởi vì Lâm Uyển mang đến nghề phụ làm nhang muỗi cho đại đội, bọn họ đi theo kiếm tiền, nếu như là người bình thường sẽ chỉ theo lễ, tuyệt đối không đưa hậu lễ.
Những gia đình tìm Lâm Uyển khám bệnh bốc thuốc cũng có tặng lễ, tặng mấy quả trứng gà hoặc là cho cân lương thực, có người tặng ghế nhỏ, chậu sành, thậm chí là rơm, dù sao những thứ mà vợ chồng nhỏ cần trong sinh hoạt hàng ngày, đều có thể tặng.
Buổi tối Lâm Uyển chiêu đãi mấy người làm việc giúp một bữa mì trộn sốt cà tím với thịt, đầy ắp mì, ăn đến nỗi bọn họ no căng cả bụng.
Lục Chính Hành: “Chị dâu, để em đi lấy nước cho chị.”
Lâm Uyển vội đáp: “Không cần đâu, cậu đừng làm nữa.”
“Em ăn nhiều lắm rồi, làm vậy cho tiêu cơm.” Động tác của Lục Chính Hành rất nhanh.
Lục Chính Thịnh thì đẩy một xe đá đến đổ ở góc tường.
Đợi bọn họ đi rồi thì trời cũng đã tối, Lâm Uyển, Lục Chính Đình và bác sĩ Kim ngồi ở bàn nói chuyện.