Bác sĩ Kim híp mắt, vẫn đang hồi tưởng lại cảm giác thơm ngon mà món mì trộn sốt cà tím thịt mang lại, quả đúng là thỏa mãn đến tận linh hồn.
Anh ta cười, cầm cốc trà lên: “Sớm mai tôi đi xay bột, hai người nghỉ sớm đi.”
Hai ngày nay bọn họ ăn đã ăn hết bột mì rồi, bột ngũ cốc cũng hết luôn, cần phải xay thêm.
Bây giờ nhà nào nhà nấy đều phải xay bột thì mới có cái ăn, có nhiều nhà đông người, ngày nào cũng phải xay, không thì phải cắt bữa.
Lâm Uyển về phòng chuẩn bị lương thực, để trong cái sàng, cầm đến phòng bác sĩ Kim lấy tấm lót đậy lấy, đè xuống, để tránh mấy con chuột ăn mất.
Lúc cô đi về, Lục Chính Đình đã giúp cô mang nước ấm đến để ở trước lán, còn anh đã về phòng.
Thấy anh quan tâm mình như thế, Lâm Uyển cười rồi cầm quần áo đi tắm.
Lán cỏ không rộng, nhưng làm phòng tắm thì rất rộng rãi. Có một chỗ chuyên để đèn dầu, bên trên có một nửa chiếc bình thủy tinh đựng thuốc trừ sâu đã được rửa sạch sẽ dùng để chụp đèn, không sợ gió không sợ nước, vừa nhìn đã biết là kiệt tác của Lục Chính Đình.
Chụp đèn này không phổ biến, anh dùng cách đặc biệt để cắt bình thủy tinh, rồi lại dùng đá để mài vết cắt.
Lâm Uyển tắm xong, giặt nội y sạch sẽ rồi phơi lên, sau đó vào phòng cho Lục Chính Đình tắm,
Cô thấy anh đã chải xong chăn đệm, một cái đặt gần lò sưởi, một cái cuối giường, thế mà cách rất xa.
Lâm Uyển cười, sau đó kéo chăn mền của mình sang bên kia, nằm xuống trước bắt đầu liên lạc với hệ thống mô phỏng Kim Châm Bát Ế.
999: “Chúc mừng kí chủ chuyển tới nhà mới.”
Lâm Uyển cười đùa: “Có quà không.”
999: “Ký chủ đã hỏi thì phải có chứ
Lâm Uyển kích động: “Thật ư?” Chẳng qua cô chỉ căn cứ vào việc hỏi một chút cũng không mất mát gì, mang theo tâm lý kiếm lời, thế mà thật sự có.
999: “Thả tim ~~~”
Lâm Uyển vội hỏi nó đấy là gì.
999: “Thứ cô mong chờ nhất là gì?”
Lâm Uyển: “Chân giả cho anh ba?” Nói một cách chính xác, nó là một dụng cụ hỗ trợ đi bộ.
“Đúng thế, cũng đừng nói Tiểu Cửu không yêu cô nhé, có năng lượng thì dùng trước cho Tiểu Điềm Điềm.”
Khoảng thời gian này y thuật của Lâm Uyển tiến bộ rất nhanh, hơn nữa vì thuốc chữa phong thấp, thuốc trị ngứa, công việc diệt muỗi phòng bệnh đạt được rất nhiều thành quả khiến rất nhiều người có lợi, đương nhiên thu hoạch giá trị y đức cũng khả quan.
Điểm sáng của 999 cũng đã lớn hơn nhiều, sáng như chòm sao.
Lâm Uyển vui sướng lăn lộn trên giường, cô luôn nhắc đến điều này với hệ thống.
Tai của anh không dễ chữa, thế nhưng chế tạo một chân giả phụ trợ cho việc đi lại của anh thì có thể, chẳng qua hệ thống vẫn luôn nói cần thời gian và năng lượng, nó đang tích góp, vốn dĩ Lâm Uyển cho rằng ít nhất cũng phải chờ đến khi ăn tết, không nghĩ đến bây giờ đã xong.
Hiệu suất làm việc của 999 quá đỉnh!
“May mà tôi đã sớm chuẩn bị lý do rồi.” Trước đây cô có viết thư cho bệnh viện thành phố và bệnh viện tỉnh, hỏi về chân của Lục Chính Đình và vấn đề tai của anh, còn có những kiến thức liên quan đến chứng động kinh của anh cả và anh hai, ngoài ra còn mua một ít thuốc đông y mà địa phương không có.
Đợi 999 làm xong chân giả, cô có thể nói là đặt từ bệnh viện lớn làm.
Lúc Lục Chính Đình đi vào thấy Lâm Uyển lăn qua lăn lại trên giường như một đứa trẻ. Ga giường mà anh trải ra trước đó, giờ đã nhăn nhúm thành một đống, sớm đã không có khoảng cách ở giữa.
Cô vui vậy sao?
Anh dừng lại trước giường, nhìn đến mê mẩn.
Mấy ngày trước buổi sáng Lâm Uyển đi làm ở phòng y tế, buổi tối thì đến phòng nghỉ ở đó, Lục Chính Đình thì đến nhà Lục Chính Hành ngủ.
Vậy nên, tối hôm nay là ngày đầu tiên bọn họ cùng ngủ ở nhà mới.
Cuối cùng Lâm Uyển cũng dừng lại, nhận thức được Lục Chính Đình đã nhìn cô rất lâu. Cô nhất thời xấu hổ: “Sao anh không gọi em.”
Cô ra hiệu anh mau lên giường đi.
Hai tay Lục Chính Đình chống lên giường, nhìn có vẻ không hề tốn chút sức nào, ánh mắt dừng lại trên ga giường lộn xộn. Dáng vẻ này… Thật giống như…
Lâm Uyển thấy anh không nhúc nhích, vội vã chỉnh lại ga giường: “Xin lỗi anh, em thử xem độ thoải mái của giường như thế nào.” Cô ngước mắt nhìn anh, không hiểu sao vành tai của anh lại đỏ thế.
Lục Chính Đình bình tĩnh lại, khẽ cười với cô: “Giường mới có thoải mái không?”
Lâm Uyển cười ha ha: “Thoải mái lắm, anh có muốn lăn lộn một vòng không.”
Cô lập tức nhào vào Lục Chính Đình, ôm anh lăn lộn trên giường một vòng.
Lăn một vòng…
Lục Chính Đình đã hoàn toàn không thể suy nghĩ gì được nữa, cả người có một loại cảm giác mẫn cảm trước này chưa từng có.