Đều quan trọng hơn một chút, bây giờ bệnh viện ít, bác sĩ thiếu, người thành phố khám bệnh đều gấp rút vô cùng, nông dân lại dồn đống càng túng thiếu, cho nên ở nông thôn hàng năm mỗi đại đội đến bệnh viện huyện khám bệnh phải có danh ngạch.
Danh ngạch nắm chắc ở trong tay đại đội, cần thư giới thiệu của đại đội mới có thể đi.
Một năm mấy danh ngạch này có hạn, rất nhiều người đều cho người nhà hoặc là thân thích của mình, thậm chí là con đường khác, bình thường xã viên rất khó đợi được.
Nếu đi bệnh viện lớn liên miên, mà mình tiêu hết một đồng tiền nhưng cũng không lùi, tất cả đều chi trả cho người của bệnh viện, vậy còn không bằng không nộp lên.
Cứ như vậy, một năm sau phần lớn xã viên đều rời khỏi, hai năm sau chủ yếu chỉ là bài trí.
Nhưng thật ra số tiền này, nếu ở trong tay cán bộ và bác sĩ, là có thể làm càng nhiều chuyện hơn. Kim tiêm của phòng y tế cũng cần đổi mới định kỳ, không có khả năng một đống kim tiêm vẫn luôn dùng mãi, mua dược phẩm tốt hơn, một vài dụng cụ tốt hơn, thậm chí một ít công cụ phẫu thuật đơn giản, một vài cuộc phẫu thuật nhỏ có thể hoàn thành ở phòng y tế, không cần tốn nửa ngày đến công xã.
Tống Hòa Bình hô: “Đội trưởng, nhà của tôi tham gia vào y tế của đại đội. Có thuốc hữu hiệu, có thể trị bệnh, chúng tôi còn có thể không tham gia sao?”
“Chúng tôi cũng tham gia!” Lập tức còn có người phụ họa.
Gần đây thuốc trừ phong thấp, nhang muỗi, phòng dịch phòng bệnh sốt rét, trị liệu bệnh mề đay bệnh mẩn ngứa vân vân có hiệu quả rõ ràng, các xã viên lại có niềm tin, cho nên đều tỏ vẻ muốn tham gia hợp tác vào y tế của đại đội.
Mỗi người nộp một đồng tiền là có thể gia nhập một năm, đương nhiên cũng có thể tham gia có lựa chọn, ví dụ như cho trẻ con người già gia nhập, thanh niên trai tráng không gia nhập vân vân.
Trong lòng Lục Trường Phát rất vui sướng, lại vẫn căng mặt như cũ: “Được thôi, muốn tham gia thì ngày mai đi tìm kế toán.”
Như vậy những hạng mục mà phòng y tế xin có thể thực hiện, nếu không đại đội cũng không có nhiều tiền trợ cấp như vậy.
Sáng sớm hôm sau, còn có người đến đại đội tìm kế toán nộp tiền, y tế của đại đội dựa theo trình tự giao tiền trước sau để thu xếp thứ tự chi trả cuối năm.
Lục Chính Phi thu một khoản tiền, sau đó lại đây báo tin vui cho Lâm Uyển và bác sĩ Kim, tỏ vẻ lượng vật liệu mà bọn họ xin chắc ăn rồi.
Anh ta đi ra đụng phải Lục Chính Đình, vui vẻ giơ ngón tay lên với anh, chỉ vào Lâm Uyển, khen ngợi nói: “Chính Đình thật sự cưới được một người vợ tốt.”
Lục Chính Đình giương mắt nhìn Lâm Uyển, nét mặt anh tuấn tú bình thản, giữa ánh mắt lại thấy kiêu ngạo, vợ xuất sắc như vậy, anh cũng được vinh dự.
Lâm Uyển vẫy tay với anh: “Em tìm anh nửa ngày, sao giờ mới đến.” Cô đẩy Lục Chính Đình đến dưới tàng cây mát mẻ trong sân.
Dừng xe lăn lại, cô lấy cái ghế đến ngồi bên cạnh anh, ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá, một vết lốm đốm vừa lúc rơi vào giữa mặt mày anh, chiếu đến mặt mày tuấn tú của anh vô cùng sinh động.
Lục Chính Đình đưa cho cô một quả táo xanh: “Bí thư đi công xã họp mang về.”
Bây giờ táo địa phương chủ yếu đều là Quốc Quang, không lớn, chua ngọt giòn, lúc còn xanh vị chua nhiều hơn. Ở nông thôn không món gì ngon, quả táo rơi từ trên cây xuống đương nhiên cũng là thứ tốt.
Quả táo đã rửa qua, Lâm Uyển nhận lấy cắn một miếng: “Chậc, cũng thật chua.” Cô chua đến mày cũng nhăn lại.
Lục Chính Đình xin lỗi cười cười: “Thật có lỗi, không nghĩ tới chua như vậy, đưa anh đi.”
Lâm Uyển đưa quả táo đã cắn một miếng cho anh: “Rất chua, đoán là anh cũng không ăn hết.”
Sau đó cô thấy mặt Lục Chính Đình không chút thay đổi cắn quả táo chua, kinh ngạc nói: “Không chua hả?” Cô làm ra một biểu cảm chua đến nhíu mày.
Lục Chính Đình nuốt xuống, đôi mắt thâm thúy ẩn chứa ý cười: “Chua.”
Lâm Uyển trợn trắng mắt nhìn anh: “Cậy mạnh.” Chua còn ăn.
Cô vươn tay đặt lên đùi anh, nhéo một cái.
“Khụ khụ khụ…” Lục Chính Đình bị sặc nước táo, cầm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô một cái: “Em, làm gì vậy?”
Lâm Uyển nâng tay vuốt ngực cho anh: “Chờ, em đi lấy nước cho anh.” Cô vào trong phòng bưng bình trà của mình đi ra, bảo anh uống miếng nước.
Lục Chính Đình uống nước xong, kìm nén ho, nhìn thoáng qua quả táo càng ăn vào trong càng chua, quyết định buông bỏ, vứt nó qua đống cỏ đến lúc đó cho ngựa ăn.
Lâm Uyển lại ngồi về, vươn tay đi sờ chân của anh: “Em kiểm tra chân cho anh một chút.”