Trong khoảng thời gian này cô đi vào hệ thống mô phỏng, ngoại trừ học Kim Khâu Bát Ế, mặt khác chính là học mát xa chân cùng với châm cứu.
Trước kia cô viết thư cho bệnh viện tỉnh hỏi chuyện đặt dụng cụ hỗ trợ đi bộ, thư trả lời rằng trước mắt vẫn không có loại như cô miêu tả, đều là cắt cụt sau đó lắp chi giả, hơn nữa vật liệu và kiểu dáng của chi giả cũng vô cùng thô ráp.
Vì thế cô nói với Chu Tự Cường giúp mình tìm người đặt làm theo yêu cầu, cô vẽ dạng kiểu dáng để người thợ lão luyện giúp cô làm, vật liệu chính là da trâu thêm kim loại.
Bây giờ cách vài ngày Chu Tự Cường vận chuyển hàng hóa vào trong huyện và thành phố, còn hỏi thăm thợ có tay nghề tốt cho cô, cũng tìm được mấy người thích hợp, chỉ chờ cô cầm bản vẽ qua để chế ra.
Lâm Uyển từng nghiên cứu qua, nếu muốn để Lục Chính Đình dựa vào dụng cụ hỗ trợ để đứng lên, mát xa, châm cứu cùng với tắm thuốc phải theo kịp, phải nghĩ cách thúc đẩy sức sống trong mạch máu của chân anh, khôi phục tính năng động của cơ thể, huấn luyện anh khống chế sức đùi, để anh mau chóng quen cách đứng lên, như vậy dù cho chân không còn tri giác, cũng có thể dựa vào ý chí và cảm giác mượn dùng dụng cụ hỗ trợ đi bộ.
Lục Chính Đình do dự một chút, quan sát kỹ càng địa phương bên ngoài giường bệnh, làm cho anh không thể tập trung tinh thần: “Về nhà được không?”
Phòng y tế có cánh cửa, anh ra vào không tiện, nhưng nhà bọn họ cố ý thiết kế, không có cánh cửa, thích hợp cho xe lăn của anh đi vào.
Lâm Uyển gật đầu: “Đi thôi.”
Cô muốn cho Lục Chính Đình thả lỏng chút nữa, không để anh nhạy cảm với chân như thế, nhưng hiển nhiên không phải dễ dàng như vậy.
Trở lại trong phòng, cô bảo Lục Chính Đình lên giường, cởi quần ra.
Lục Chính Đình ngồi ở trên giường, hai tay nắm lấy chân mình, tầm mắt dừng ở trên mặt cô.
Lâm Uyển thúc giục anh: “Nhanh lên, đừng thẹn thùng.”
Lục Chính Đình: “…”
Lâm Uyển thấy anh vẫn không động, cúi người vươn tay: “Em cởi giúp anh nhé?”
Lục Chính Đình: “Không, anh tự làm!”
Anh nắm chặt móc kim loại trên lưng quần, nhẹ nhàng mở ra, giương mắt nhìn cô, muốn cô xoay người sang chỗ khác, lại cảm thấy dư thừa, cô là bác sĩ…
Anh nhận mệnh nằm xuống, cởi quần ra, lại kéo miếng vải qua khoát lên trên lưng mình.
Lâm Uyển: “…” Anh như vậy là sợ em sàm sỡ anh cỡ nào hả! Nói như thế nào em cũng là bác sĩ, có sự chuyên nghiệp phẩm đức tốt. Hơn nữa, anh còn mặc quần đùi mà!
Cô bảo Lục Chính Đình nằm yên, bắt đầu kiểm tra hai chân cho anh. Hai chân của anh thon dài, vốn thẳng tắp cân xứng, nhưng bởi vì bị thương xảy ra một ít thay đổi. Cô bấm ở mấy chỗ huyệt vị quan trọng, hỏi anh cảm thấy thế nào.
Lục Chính Đình hít sâu một hơi, vốn chân anh không có cảm giác, phần đùi bị gãy ở trên đầu gối cũng dần dần chết lặng, tri giác càng ngày càng ít, nhưng bây giờ bị cô ấn bấm, anh cũng không biết là sức tưởng tượng của mình quá mức phong phú hay là như thế nào, chỉ cảm thấy chỗ bị cô ấn trở nên nóng rực. Cho dù là phần trên đầu gối từ từ chết lặng cũng có khác thường, thậm chí một đường kéo dài tới cẳng chân.
Lâm Uyển vừa ấn huyệt vị, vừa nắm tay cố sức gõ gõ, hỏi anh cảm thấy thế nào.
Rất nhanh cô đã phát hiện thân thể anh càng ngày càng cứng ngắt, hô hấp không xong, giọng nói cũng vô cùng khẩn trương, cô vê một cây châm chà lau khử trùng, nhẹ nhàng đâm vào huyệt Phục Thố của anh: “Thả lỏng!”
Cảm giác châm đâm vào như muỗi đốt, chậm rãi theo cây châm của cô cắm vào nhẹ nhàng, anh cảm thấy chua xót căng lên, nhưng cũng từ từ nới lỏng ra.
Anh biết mình vì sao khẩn trương, vì người đó là cô, khiến cho a-đrê-na-lin của anh tăng lên, đại não thậm chí thoát khỏi thân thể hoàn thành một loạt xao động của mình.
Lâm Uyển hạ châm ở mấy huyệt vị quan trọng trên đùi anh, để anh thích ứng một chút, sau đó sẽ theo cột sống dọc xuống dưới, hơn nữa ắt không thể thiếu huyệt Hoàn Khiêu.
Huyệt Hoàn Khiêu ở vị trí mông, cần cởi quần áo, đoán là anh sẽ lại càng ngượng ngùng.
Chờ sau khi Lâm Uyển lấy châm, lấy cây bút bắt đầu vẽ phần châm cứu phía sau, mát xa huyệt vị, cô chỉ cần giải thích rõ, anh sẽ hiểu.
Lục Chính Đình dùng tốc độ nhanh nhất mặc quần vào, cài tốt dây lưng, vẫn là một vẻ cao lãnh bình tĩnh, giống như người đàn ông khẩn trương thẹn thùng đó không phải anh.
Anh tiếp nhận bức tranh cơ thể người đơn giản của cô, lập tức hiểu được ý của cô, cô như vậy là để anh có chuẩn bị tâm lý, trị liệu lần tiếp theo cần triệt để hơn một chút.