\Lục Chính Kỳ: “Chuyện gì? Cũng trùng hợp thật.”
Lâm Uyển nhướn mày: “Tôi còn có việc, đi trước một bước.” Cô đá nhẹ vào bụng ngựa, thúc ngựa rời đi, muốn đi tới bệnh viện huyện một chuyến trước.
Lục Chính Kỳ nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô, vẻ mặt có hơi nghi ngờ, vậy mà cô lại không quấy rầy mình, lẽ nào… thật sự là trùng hợp?
Giang Ánh Nguyệt cắn môi, nhẹ giọng bảo: “Em vất vả lắm mới lén tới tìm anh một lần, vậy mà cô ta lại vừa vặn xuất hiện, cũng trùng hợp thật. Chính Kỳ, bây giờ cô ta đang là chị dâu của anh.”
Cũng chẳng trách cô ta có địch ý với Lâm Uyển, dù sao trước đây Lâm Uyển cũng đã không ít lần gây chuyện giữa cô và Lục Chính Kỳ, cho nên vừa gặp được Lâm Uyển, cô ta đã lập tức nghi ngờ là có chuyện gì đó.
Lục Chính Kỳ siết nắm tay thu lại tầm nhìn, lạnh lùng đáp: “Bọn anh chia nhà rồi, anh và cô ta cũng không thân, anh chỉ sợ cô ta hại anh ba của anh thôi.”
Giang Ánh Nguyệt: “Bỏ đi, chúng ta đừng nói về cô ta nữa, Chính Kỳ, sau này anh có dự định gì, thật sự muốn ở quê cả đời sao?”
Trên mặt Lục Chính Kỳ lộ ra vẻ bất đắc dĩ và không cam lòng, nhưng lại kiên định đáp: “Cho dù ở nhà, anh cũng có thể gây dựng sự nghiệp. Anh sẽ không chịu khuất phục số phận, sức nặng của sinh mệnh anh không phải do người khác quyết định!”
Trong mắt Giang Ánh Nguyệt có ánh sáng, cô ta nhìn Lục Chính Kỳ, nắm tay anh ta dưới cơn kích động: “Quả nhiên em không nhìn lầm anh, cho dù hoàn cảnh có tồi tệ thế nào, cho dù ngoại lực gây sức ép ra sao, cho dù là gió rét cắt da, cho dù là khó khăn nguy hiểm, cũng không thể đánh tan lý tưởng và ý chí của chúng ta.”
Lục Chính Kỳ chậm rãi rút tay mình về, trông có hơi ngại ngùng, dù sao ở trước cửa hợp tác xã người tới người lui, để người nhìn thấy sẽ bàn tán.
Giang Ánh Nguyệt cũng nhận ra mình quá kích động, cô ta nói với Lục Chính Kỳ: “Em ủng hộ anh.”
Bọn họ vốn muốn cùng nhau ở lại thành phố, nhưng bọn họ đều là những gia đình bình thường, không có năng lực lớn như vậy, nên cũng chỉ có thể từ bỏ.
Lục Chính Kỳ lưu luyến không rời quay đầu nhìn cô ta, muốn nói lại thôi, tuy rằng anh ta có hơi khó chịu vì Cao Tấn, nhưng anh ta cũng biết mình không có khả năng giúp cô ta được gì, nếu như cô ta và Cao Tấn bên nhau, cô ta có thể dựa vào quan hệ của nhà Cao Tấn để ở lại thành phố. Còn nếu như ở bên mình, anh ta có thể cho cô ta được gì?
Anh ta gật đầu: “Cảm ơn.”
Anh ta nhìn tiệm cơm quốc doanh cách đó không xa, tuy rằng mình không có bao nhiêu tiền, nhưng vẫn cắn răng: “Đói chưa, đi, đi ăn cơm trước.”
Giang Ánh Nguyệt lắc đầu: “Em không đói, Chính Kỳ, anh…”
Lần này gặp mặt, cô ta cảm thấy anh ta đã thay đổi rất nhiều, cô ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì lại có thể khiến anh ta xuất hiện thay đổi lớn như vậy trong một khoảng thời gian ngắn.
Trước đây, vẻ mặt của Lục Chính Kỳ luôn dịu dàng, nhưng thực ra lại rất thẳng thắn tự tin, thậm chí trong xương cốt còn mang theo chút kiêu ngạo, không sợ trời không sợ đất, có chí tiến thủ và sức cuốn hút mà chỉ thiếu niên mới có. Nhưng từ lúc anh ta kết hôn, đào hôn rồi lại trở về, bọn họ lại gặp lại nhau, trong mắt anh ta có nét tang thương, trên mặt có vẻ gian nan vất vả. Loại bất đắc dĩ đối với hiện tại đó không khống chế được mà lộ ra từ trên người anh, khiến cô ta rất đau lòng.
Lục Chính Kỳ nở nụ cười: “Đi thôi, em đi đường xa tới, không thể để em đói bụng được.”
Giang Ánh Nguyệt: “Chúng ta đi tới nhà ăn ở ủy ban cách mạng ăn đi, không phải anh đang làm việc ở công xã sao, chắc hẳn có thể đi chứ?”
Lục Chính Kỳ thích cô ta vẫn luôn hiểu ý người như vậy: “Nếu như em không ngại, vậy chúng ta đi tới nhà ăn, đã để em chịu thiệt rồi.”
Giang Ánh Nguyệt cười nhẹ: “Thiệt cái gì? Em phải đưa ra một quyết định quan trọng, mới có thể quyết định có phải là chịu thiệt… cả đời hay không?”
Lục Chính Kỳ cảm thấy rung động, không kìm lòng được mà nhìn chằm chằm vào cô ta: “Em…”
Giang Ánh Nguyệt chuyển tầm nhìn đi, cô ta vẫn chưa quyết định xong, cô ta khen ngợi anh ta, thích anh ta, nói chuyện không hết với anh ta, có rất nhiều chủ đề cùng chung, nhưng… đúng như lời mẹ nói, đường đời rất dài, đó là chuyện cả đời, cần phải cẩn thận.
Cô ta bất chấp tất cả đi tìm anh ta, anh ta có thể báo đáp lại tình cảm ngang bằng với cô ta được không?
Hai người đi về phía ủy ban cách mạng, Giang Ánh Nguyệt hỏi: “Chính Kỳ, anh đã xuống nông thôn rồi, em… sợ là cũng phải xuống nông thôn… anh… có kiến nghị gì tốt không?”