Lục Chính Kỳ hơi do dự một chút, cảm thấy có hơi khổ sở, nhưng vẫn đáp: “Nếu như là trước đây, anh chắc chắn sẽ khuyên em dũng cảm một chút, đừng quá ham lợi, đừng cân nhắc được mất quá nhiều, càng đừng vì quyền thế và tiền bạc mà khom người, nhưng bây giờ…”
Chưa từng chịu khổ, sẽ không biết rốt cuộc nó khổ khó nuốt bao nhiêu.
Chưa từng làm chủ gia đình, sẽ không biết cuộc sống trôi qua vất vả cỡ nào.
Trước đây anh ta chỉ cần ngồi mát ăn bát vàng, chưa từng băn khoăn về cuộc sống, nhưng bây giờ anh ta phải chống đỡ một gia đình mới cảm thấy cuộc sống của người bình thường khó khăn biết bao, vất vả cỡ nào. Trong nhà không có cơm ăn, không có cái mặc, muốn làm gì đó cũng không có tiền, thật sự là tiến bước khó khăn.
Trước đây, anh ta cảm thấy mình có thể dựa vào kiến thức văn hóa, một bước lên trời, có thể theo đuổi lý tưởng và tình yêu của mình, có thể…
Nhưng bây giờ, anh ta còn cha mẹ, còn em gái, đều là trọng trách đè nặng lên vai anh ta, anh ta đã không thể thoải mái vứt bỏ tất cả để tùy hứng như vậy nữa.
Có lẽ vận mệnh chính là như vậy, sai một bước, thì từng bước đều sẽ sai, anh ta chỉ có thể trở về mảnh đất nơi mình đã từng khinh bỉ này để cắm rễ, sau đó phấn đấu, lại đâm chồi nở hoa trên mảnh đất này, khai sáng một mảnh trời đất mới.
“Bây giờ thì sao?” Giang Ánh Nguyệt dừng lại, ngẩng đầu nhìn anh ta, anh ta vẫn tuấn tú cao lớn như vậy, vẫn là người mà cô ta thích.
Lục Chính Kỳ trông như đã hạ quyết tâm: “Nếu như em có cách vẫn nên đi một chút, xuống nông thôn… không dễ dàng như vậy đâu.”
Trước đây anh ta vẫn luôn ở trong trường học, cùng lắm là mùa thu nghỉ phép về quê giúp làm việc, khi ấy không cảm thấy thế nào cả. Nhưng bây giờ về nhà làm việc ở công xã, khi mùa thu hoạch phải cùng các bí thư về quê đốc thúc thu hoạch và giao lương thực nộp thuế, những cán sự trẻ tuổi này như bọn họ đều phải ra ruộng làm việc hết.
Ban ngày bị nướng cho đỏ hỏn, trong đồng ruộng còn cao hơn người giống như bình giữ nhiệt, vừa mệt vừa khổ, thật sự không phải thứ mà một sinh viên da trắng thịt mềm có thể làm được.
Trải qua cái khổ của cuộc sống, anh ta mới có thể thật lòng kiến nghị với cô ta, cô ta chắc hẳn không thể chịu được loại vất vả này.
Giang Ánh Nguyệt nhìn anh ta: “Chính Kỳ, anh thật sự thay đổi rồi.”
Trước đây anh ta quyết chí tiến lên, không biết suy nghĩ cho người khác, nhưng bây giờ lại biết suy nghĩ cho cô ta, có lẽ… anh ta đã thay lòng đổi dạ rồi?
Trong mắt cô ta hiện ra vẻ nghi ngờ.
Lục Chính Kỳ vừa định nói chuyện, lại nghe thấy tiếng của Lâm Uyển, hình như cô lại đang dạy người nữa, giọng điệu không hề khách sáo.
Lâm Uyển cũng rất khó hiểu, hôm nay là ngày gì mà sao lại trùng hợp như vậy, trước thì gặp Lục Chính Kỳ, sau lại gặp Hồ Hướng Dương.
Đương nhiên, đối với Hồ Hướng Dương mà nói, đây cũng không phải trùng hợp gì, từ lần trước quen biết Lâm Uyển, ngày nào cậu ta cũng nhớ thương. Chính là độ tuổi háo sắc, khi nhìn thấy cô gái có thể nhen nhóm toàn bộ không gian tưởng tượng của mình, hiển nhiên sẽ không bỏ qua. Cho nên, ngày nào cậu ta cũng trong trạng thái kích động và hưng phấn, cũng không còn đi dạo với đám bạn xấu nữa, mà là đi hỏi thăm chuyện của Lâm Uyển.
Cậu ta hỏi thăm được hôm đó Lâm Uyển dẫn Lục Chính Đình đi tới tổ thủ công làm chân, nên đợi cô tới lấy. Cậu ta tính toán thời gian, chắc hẳn là buổi trưa cô sẽ đến, nhưng ai ngờ mới sáng Lâm Uyển đã xuất phát, không đợi đến trưa đã lấy hàng đi rồi.
Cũng may cậu ta đạp xe đạp ra ngoài đi dạo, lại gặp được cô trên đường, lại càng kiên định với suy nghĩ mình và cô có duyên hơn.
Hồ Hướng Dương: “Bác sĩ Lâm, hai chúng ta thật có duyên, cô không thể không thừa nhận.”
Lâm Uyển nhíu mày nhìn bàn tay ấn trên đầu ngựa của cậu ta, lạnh lùng đáp: “Cậu còn không tránh tôi sẽ đánh cậu thật đấy.”
Hồ Hướng Dương: “Tôi chỉ muốn làm bạn với cô thôi, cô cần gì phải làm bộ dáng như kẻ địch thế? Chuyện trước đó tôi đã xin lỗi rồi mà.”
“Cậu xin lỗi tôi thì tôi phải nhận sao? Tôi chỉ không muốn làm bạn với cậu.” Lâm Uyển ghìm cương ngựa: “Còn không tránh ra, hậu quả cậu tự mình gánh chịu.”
Nếu như cô cho Ôn Nhu cưỡng chế đi qua, một cái húc của Ôn Nhu cũng có thể hất cậu ta đi.
Lục Chính Kỳ chạy qua: “Lâm Uyển, đã xảy ra chuyện gì?
Lâm Uyển càng nổi nóng hơn, sao chuyện gì cũng đều có cậu hết vậy! Cô đáp: “Không liên quan đến anh.” Cô uy hiếp Hồ Hướng Dương, ra vẻ sẽ quất một roi vào cổ tay của cậu ta, muốn cậu ta sợ mà buông.