Lâm Uyển cảm giác môi mình bị anh hôn nát mất, tại sao người máy không có tình cảm còn muốn hôn chứ, sức lại còn lớn như vậy.
Cô rất oan ức, không khỏi phát ra một tiếng rên nhẹ.
Anh dừng lại, đầu lưỡi vẫn còn dán trên cánh môi của cô một lúc, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve gò má của cô, sau đó buông cô xuống đất.
Lâm Uyển cũng xuống đất theo, đi giày rồi cẩn thận nhìn anh, tránh cho có tình huống ngoài ý muốn.
Tối nay Lục Chính Đình linh hoạt hơn tối qua rất nhiều, không còn là bánh chưng lớn cứng ngắc nữa, ít nhất thì khuỷu và đầu gối của anh có thể gập lại, như vậy có thể đi đường mà không cần nhảy.
Anh đi đường rất thú vị, giống như dùng thước để đo, mỗi bước chân cách nhau một khoảng đồng nhất, biên độ dao động của cánh tay cũng không hề chênh đi, hơn nữa mỗi lần đi một bước đều phải quay đầu nhìn về phía cô, khiến Lâm Uyển có một loại cảm giác anh đang muốn mình chú ý.
Lần này anh luyện tập chín phút, Lâm Uyển kêu anh dừng lại.
Mồ hôi chảy dọc theo thái dương xuống tụ lại dưới cằm, trên lông mi dày cũng bị thấm ướt, còn treo những giọt mồ hôi trong suốt, đối với anh mà nói, cứ như tiến hành huấn luyện cường độ cao trong mấy tiếng vậy.
Cả người bốc lên khí nóng, hoocmon tràn ra, toát ra sức hấp dẫn chí mạng.
Lâm Uyển lén hỏi hệ thống: “Có phải thời gian dài quá rồi không?”
Tối qua cũng chỉ hai phút mà thôi.
999: “Đừng lo, ai kêu tố chất cơ thể của anh ấy tốt chứ.”
Lâm Uyển kêu anh lên giường, cô muốn đi lấy khăn tay lau mồ hôi cho anh, nhưng lại bị anh ôm bả vai.
Cô tỏ ý bảo anh lên giường đợi, anh cũng không buông tay mà nhìn chằm chằm vào cô.
Vốn dĩ ánh mắt của anh thâm sâu, lúc này lại lạnh lùng không có tình cảm, quả thực là giống như một cái giếng cổ sâu không thấy đáy, nhìn vào mà khiến người ta thật phát hoảng.
Lâm Uyển: “Lục Chính Đình, anh, anh bình tĩnh, lên giường trước đi.”
Cô nhanh chóng trao đổi với hệ thống: “Tiểu Cửu, làm sao đây, sẽ không phải anh ấy sắp tỉnh đấy chứ?”
“Đừng sợ, anh ấy không thể tỉnh được đâu, vuốt tóc, trấn an anh ấy đi.”
Lâm Uyển vừa oán trách nó vừa trấn an Lục Chính Đình, tốt xấu gì cũng phải kêu anh dời tầm nhìn cũng buông tay xuống.
“Lên giường đợi nhé, nghe lời, ngoan…” Lâm Uyển mở hình thức chị gái dịu dàng dỗ anh đủ kiểu.
Đột nhiên Lục Chính Đình vốn ngồi trên giường nhảy mạnh xuống đất, kéo cửa lớn bước ra ngoài.
Lâm Uyển: “!”
Cô nhanh chóng đuổi theo muốn chặn anh lại, anh là người tàn tật đó, anh cũng phải khiêm tốn chứ! Còn nữa, sao đột nhiên anh lại linh hoạt như vậy?
Anh bước rất dài, một bước còn hơn hai bước của cô, đi cũng rất nhanh, cô hoàn toàn không đuổi kịp.
Lâm Uyển đuổi theo mới phát hiện ra anh đi tới bô tiểu ở trong góc để đi vệ sinh, cô lại luống cuống quay người rời đi.
Rất nhanh, anh đã quay người lại, vậy mà còn đi tới bồn rửa tay bên ngoài nhà bếp của nhà bác sĩ Kim để rửa tay.
Lâm Uyển đã không biết phải nói gì nữa.
Bác sĩ Kim ở trong phòng đột nhiên bị đánh thức, quát: “Ai đó?”
Lâm Uyển vội vàng đáp: “Tôi, bác sĩ Kim, xin lỗi nhé.”
Bác sĩ Kim ngạc nhiên hỏi: “Buổi tối hai người các cô rửa cái gì… ồ.” Anh ta không nói nữa.
Mới đầu Lâm Uyển còn chưa hiểu ra sao, đợi Lục Chính Đình đi qua ôm cô, xách cô bằng một tay đi về phòng, cô mới phát hiện ra, Kim Hướng Đông, anh hiểu lầm rồi, cô và Lục Chính Đình không phải như thế!
Nhưng cô cũng không thể đi giải thích được, bỏ đi, chỉ có thể giả bộ không biết là được.
Đợi cô phát hiện ra mình đã được anh xách đến, càng bất lực oán trách hơn, tiến vào phòng cũng nhanh chóng đóng cửa lại.
Cô vẫn luôn thì thầm với hệ thống: “Sao anh ấy vẫn chưa hôn mê?”
Tuy rằng anh không cảm giác được đau đớn, nhưng cơn đau dữ dội đó và độ mệt mỏi lại thể hiện trên cơ thể anh lúc này, anh cũng không thể chống đỡ mãi được.
999: “Ba, hai… một!”
Quả nhiên, Lục Chính Đình đang xách cô ngã thẳng lên giường, trực tiếp đè cô bên dưới không thể nhúc nhích được.
Lâm Uyển suýt chút nữa thì bị đè cho không thở được, cuối cùng cũng đẩy được anh ra, còn phải xuống đất tháo chân cho anh, rồi đẩy người lên.
Chân của anh thật dài! Khi mất đi ý thức thật sự là nặng chết mợ!
Cuối cùng Lâm Uyển cũng đẩy được anh lên giường, cũng mệt đến gần chết, cũng may Lục Minh Lương và Tiểu Minh Quang ngủ bên bác sĩ Kim, bằng không hai đứa trẻ đều có thể bị cô đánh thức.
Cô nằm trên cánh tay anh nghỉ tạm: “Tiểu Cửu, lần sau tốt nhất là mi bảo anh ấy nghe lời hơn chút nữa đi.”