Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính (Dịch Full)

Chương 282 - Chương 299: Mất Khống Chế 1

Unknown Chương 299: Mất khống chế 1

Đã bị thôi miên rồi mà còn tự mình ra quyết định như vậy, dám xách cô như xách gà, thật quá đáng!

999: “Ôi, không phải tôi cố ý mà, là tinh thần lực của anh ấy khá mạnh đấy chứ.”

Lâm Uyển: Bỏ đi, mệt quá không muốn nói nữa.

Ngày thứ hai khi Lục Chính Đình tỉnh lại, vẫn là cả người đau xót như cũ.

Loại cảm giác này thật sự cũng rất quen thuộc, là khi vừa mới huấn luyện quân ngũ, cơ thể vẫn chưa thích ứng được, sau khi huấn luyện cường độ lớn sẽ có cảm giác như vậy.

Sau đó, hai chân vẫn vô cùng đau đớn, đầu gối và cẳng chân cũng hơi ngứa, gãi một chút cũng vô dụng, bởi vì vẫn không có cảm giác, cứ như là ngứa ở trong máu vậy.

Anh nằm bất động, bởi vì Lâm Uyển đang rúc trong lòng anh.

Anh có một suy nghĩ hoang đường, lẽ nào cô ngủ không ngoan cho lắm, đã thượng cẳng chân hạ cẳng tay với anh? Nhưng trên người anh cũng không có vết tích gì cả, hơn nữa, trước đây cô ngủ cũng rất ngoan, cũng không có tật xấu đánh loạn.

Cho nên, anh đã bị cái gì đánh?

Nếu nói là đặc biệt, thì chính là trước khi ngủ có đeo đôi chân đó đi được vài bước trong vài phút, lẽ nào lại có hiệu quả lớn như vậy?

Anh cảm thấy cẳng chân ngứa đến có hơi dữ dội, mới cọ một chút theo bản năng.

Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Chân của anh cọ một chút sao? Anh không nhịn được mà muốn thử lại.

Đau vẫn rất đau như cũ, còn đau đến khó nhịn hơn so với lần đầu, nhưng bây giờ anh lại có thể chịu được.

Cả sáng hôm qua anh không xuống giường, bởi vì chân đau mãnh liệt, buổi chiều tốt hơn một chút, đến buổi tối mới hồi phục lại bình thường.

Bác sĩ Kim muốn cho anh ăn cái gì đó để ngừng đau, nhưng lại bị Lâm Uyển ngăn cản. Bản thân anh cũng cảm thấy, nếu đau đớn đã là con đường nhất định cần thiết để đứng được lên, vậy cho dù có đau hơn nữa vẫn có thể chịu được.

Thực ra cơn đau của cơ thể vẫn có thể thích ứng được, lần đầu tiên khó có thể chịu đựng, nhưng thêm mấy lần nữa sẽ quen thôi. Một khi quen rồi, sẽ không còn sợ đau như vậy nữa.

Nhìn xem, mới ngày thứ hai thôi anh đã có thể chịu được rồi, đương nhiên, có lẽ là không đau bằng ngày hôm qua chăng?

Ngay khi anh đang nhịn đến mức cơ thể hơi run lên, Lâm Uyển cũng tỉnh lại.

Cô chống người dạy, vén chăn lên nhìn chân anh, nhéo thử một chút, sau đó thương cảm nhìn anh: “Đau không?”

Trên trán anh có mồ hôi, nhưng lại kéo khóe môi nở nụ cười.

Lâm Uyển lau mồ hôi cho anh, khích lệ anh: “Anh chịu đựng thêm vài ngày nữa, qua vài ngày nữa sẽ không đau như vậy nữa.”

Đây là điều Tiểu Cửu đã đảm bảo với cô, nó sẽ không cho anh uống thuốc giảm đau, bởi vì uống vào cũng không tốt, còn ảnh hưởng đến thần kinh phục hồi của anh.

Lục Chính Đình nằm vài phút, cảm giác đau đớn như rút gân từ từ giảm xuống nhanh chóng, anh hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng có thể nói chuyện: “Anh không sao, em đừng lo lắng.”

Bởi vì đau đớn, nên giọng nói của anh hơi khàn.

Lâm Uyển vỗ vai anh: “Đừng nóng vội, mấy ngày này nghỉ ngơi nhiều hơn, đợi tốt rồi muốn đi thế nào thì đi thế đấy.”

Lục Chính Đình: “Ừm.”

Lâm Uyển nở nụ cười, nhéo tai anh: “Thật ngoan!”

Cổ và tai của Lục Chính Đình từ từ đỏ ửng lên với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy, thậm chí cả sườn mặt cũng nhiễm một màu hồng nhạt.

Lâm Uyển không nhịn được mà nở nụ cười: “Em đi nấu cơm.”

Cô đụng phải bác sĩ Kim ở trong sân, mới chào hỏi anh ta.

Bác sĩ Kim liếc mắt nhìn cô rồi rời tầm nhìn: “Chào bác sĩ Lâm.” Anh ta lại thuận miệng hỏi về Lục Chính Đình: “Tối qua chân đã đỡ hơn chưa? Có cần đi bệnh viện không?”

Lâm Uyển: “Tốt hơn nhiều rồi, không cần đi bệnh viện.”

Bệnh viện cũng không thể chữa được chân của anh.

Bác sĩ Kim ồ một tiếng, mượn cớ đi vào phòng y tế, anh ta nghĩ thấy hai vợ chồng nhà này cũng rất thú vị, chân đau mà buổi tối còn này nọ được, lẽ nào một chiêu này còn có thể ngừng đau được sao?

Đợi khi Lâm Uyển kêu hai đứa trẻ gọi anh ta ra ăn cơm, bác sĩ Kim lại phát hiện ra Lục Chính Đình vẫn chưa xuống đất, anh ta đi vào phòng xem, thấy Lục Chính Đình dựa lên đống chăn, ngược lại sắc mặt cũng tốt hơn hôm qua một chút.

Anh ta chỉ vào chân của Lục Chính Đình, quan tâm anh còn đau hay không?

Lục Chính Đình hiểu: “Vẫn ổn, không đau như vậy nữa.”

Ngược lại không cần thiết phải đi bệnh viện, Lâm Uyển không nói đi, nên anh cũng không đi.

Bởi vì Lục Chính Đình không tiện xuống đất, nên bọn họ bưng cơm sáng lên giường ăn.


Bình Luận (0)
Comment