Sau khi thành công một lần nữa, cô cực kỳ vui vẻ, chạy tới ra dấu bằng tay với Lục Chính Đình: “Qua hai ngày nữa tới Lâm Gia Câu nhé.”
Cô muốn đi phẫu thuật cho bác gái đó!
Lục Chính Đình thấy bộ dáng vui vẻ của cô thì gật đầu: “Được.”
Cùng với anh vừa dứt lời, cầm kìm nhổ răng nhổ cái răng khôn sâu gần hết vào trong khay: “Được rồi.”
Bác sĩ Kim lập tức nhét bông vào vết thương: “Cắn chặt vào, mặt trời ngả về tây hai gang tay thì lại tới đổi miếng khác.”
Lục Trường Ngải ngậm miệng a a a, thuốc tê quý giá, bác sĩ Kim không nỡ dùng đủ liều cho ông ta, cho nên ông ta đau gần chết.
Bây giờ điều kiện có hạn, nông thôn nhổ răng đều không được chụp phim và xét nghiệm máu, viện y tế công xã cũng trực tiếp nhổ, cho nên nhổ răng có tốt hay không, chỉ có thể xem kỹ thuật của bác sĩ thế nào.
Lục Chính Đình là một tay cừ chơi dao kéo và súng ống, hiển nhiên dùng kìm cũng biết dùng sức thế nào, sau vài lần luyện tập đã có thể làm rất tốt. Thêm nữa răng của Lục Trường Ngải đã sâu gần hết, khi nhổ răng cũng bớt phiền phức rất nhiều.
Lúc này Lục Chính Hà và Lục Chính Kim dẫn mấy người qua, cô ta lớn tiếng kêu: “Bác sĩ Kim, đại đội chúng tôi nhận một tốp thanh niên trí thức, năm người này muốn học hỏi ở phòng y tế, phiền anh quan tâm một chút.”
Bác sĩ Kim nhíu mày: “Sao muốn học không tới công xã, ở đây có thể học được cái gì?”
Lục Chính Kim đáp: “Đại đội chúng ta nhận tổng cộng hai mươi hai người, năm học sinh này là bác sĩ chân trần, những người khác thì làm giáo viên, ai cũng đi làm. Đây chính là sắp xếp của huyện, công xã và đại đội, bí thư bảo anh dẫn dắt.”
Bên đó, Lâm Uyển và Lục Chính Đình đang nói chuyện, thì nhìn thấy mấy người đi vào, vậy mà còn có người mình biết.
Nói cho cùng Giang Ánh Nguyệt vẫn xuống nông thôn.
Còn Hồ Hướng Dương thì lại là tình huống gì đây?
Lục Chính Đình cảm thấy được vẻ khác thường của cô, cũng quay đầu nhìn qua, chỉ thấy Hồ Hướng Dương nhe hàm răng trắng cười ha ha với Lâm Uyển, bộ dáng vô cùng ngạc nhiên: “Bác sĩ Lâm, thật trùng hợp.”
Lập tức, sắc mặt của Lục Chính Đình u ám như nước, ánh mắt lạnh lẽo.
…
Bác sĩ Kim vừa muốn nói nếu bác sĩ Lâm đã biết, vậy không bằng cô hướng dẫn bọn họ đi, kết quả nhìn thấy Lục Chính Đình nghiêm mặt, lập tức cảm thấy không ổn. Anh ta thuận miệng nói: “Các người tới đây cũng vừa lúc, phòng y tế có một đống việc không làm xuể, chị dâu cả ở phía sau đang chia thảo dược, các người đều đi giúp đỡ đi.”
Hồ Hướng Dương ỷ vào mình có quan hệ với bệnh viện huyện, cậu ta cười với Lâm Uyển và nói: “Tôi theo bác sĩ Lâm.”
Đồng chí nam cùng tới với cậu ta là Tôn Húc Thành nháy mắt ra hiệu với cậu ta, bộ dáng hiểu ngầm lẫn nhau.
Giang Ánh Nguyệt thì lại bày ra dáng vẻ quả nhiên như mình dự liệu, nhìn thấu tất cả, lạnh lùng liếc nhìn bọn họ. Hồ Hướng Dương đuổi tới tận thôn, ngược lại cô ta muốn xem Lâm Uyển sẽ giải thích với chồng mình thế nào.
Hai nữ sinh khác, một người là bạn học của Giang Ánh Nguyệt, một người từ nơi khác tới, cũng đều có chút quan hệ, bằng không sẽ không vừa tới đã trực tiếp tới phòng y tế làm bác sĩ thực tập.
Lâm Uyển chẳng thèm để ý đến Hồ Hướng Dương, mà nói với Kim Hướng Đông: “Bác sĩ Kim, chiều nay chúng tôi về Lâm Gia Câu, phiền anh rồi.” Vốn dĩ còn tính ngày mai mới đi, nhưng bây giờ chỉ mong sao lập tức đi ngay, cô đẩy Lục Chính Đình định rời đi.
Bác sĩ Kim vừa nhìn đã biết cô cố ý trốn những người này, sợ phiền phức, nên đáp: “Không sao, các cô đi làm việc đi.”
Hồ Hướng Dương: “Bác sĩ Lâm!”
Cậu ta kéo dài một bước chặn ở trước mặt, cố gắng bỏ qua Lục Chính Đình đang mang vẻ mặt lạnh lùng, mà chỉ nhìn chăm chăm vào Lâm Uyển, cười bảo: “Bác Hoàng khen cô y thuật cao minh, kêu tôi từ từ học hỏi cô.”
Thực tế Hoàng Trung Ba nói nếu như cậu ta thật muốn học y, cứ ở bệnh viện huyện học hỏi, lần lượt mỗi khoa một lần, sau đó chọn một khoa cảm thấy hứng thú rồi nghiêm túc học.
Tôn Húc Thành cũng chen tới bên cạnh Hồ Hướng Dương, cười khúc khích với Lâm Uyển, đùa giỡn: “Đúng đó đúng đó, từ từ học, tôi cũng học theo bác sĩ Lâm.”
Lâm Uyển liếc mắt nhìn bọn họ lạnh lùng: “Các cậu là cái thá gì mà cũng xứng học với tôi, cút ra!”
Cô vừa nói lời này ra, toàn bộ phòng y tế lập tức lặng ngắt như tờ, không khí như ngưng đọng.