Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính (Dịch Full)

Chương 290 - Chương 307: Phẫu Thuật 3

Unknown Chương 307: Phẫu thuật 3

Lục Chính Kim vừa định gào lên Lâm Uyển đừng có vô lễ như vậy, nhưng bị Lục Chính Hà giữ lại, cô ta liếc mắt ra hiệu cho anh ta, đừng quan tâm gì cả, xem náo nhiệt là được.

Lâm Uyển quay đầu, liếc mắt nhìn mấy người, nói một cách không khách sáo: “Nếu như các cô cậu thật lòng muốn làm bác sĩ nông thôn, giải quyết ốm đau cho các xã viên, vậy hoan nghênh các cô cậu. Nhưng nếu chỉ muốn chọn việc nhẹ trốn tránh lao động, vậy vẫn nên nhân lúc còn sớm chọn chức vụ cao hơn nào đó đi, phòng y tế chúng tôi là miếu nhỏ không chứa nổi mấy đại phật như các người đâu.”

Hai bạn học nữ đó đã trợn tròn mắt, bác sĩ nữ ở đại đội Ngũ Liễu này cũng quá ngang ngược quá rồi, quả thực là một trùm nông thôn mà.

Bọn họ thấp giọng thì thầm: “Người ở nông thôn thật thô lỗ, không hiểu một chút lễ nghi gì cả.” “Đúng đó, đạo đãi khách mà cũng không có, chúng ta từ xa tới đây, không những chào hỏi nhiệt tình, mà còn mặt lạnh với chúng ta nữa.” “Làm như chúng ta thích lắm ấy.”

Bạn học nữ đó ra hiệu bằng mắt cho Giang Ánh Nguyệt, ý bảo bọn họ có nên đổi chỗ khác hay không, đi tới công xã cũng tốt hơn nơi này nhiều.

Giang Ánh Nguyệt liếc mắt nhìn bọn họ, đi công xã cô có tiền chạy không?

Bạn học đó không ho he tiếng nào, cô ta nào có tiền chạy gì đâu, có thể tới phòng y tế của đại đội Ngũ Liễu vẫn là Lục Chính Kỳ nói hộ cho, nhưng, nhưng bác sĩ Lâm cũng quá không thân thiện.

Giang Ánh Nguyệt nói một cách có chừng mực: “Bác sĩ Lâm, cô không cần tức giận, chúng tôi hưởng ứng lời kêu gọi của cấp trên xuống nông thôn, tới nông thôn càng rộng lớn hơn để xây dựng mảnh trời đất mới, cũng không phải vì trốn tránh lao động, nếu như muốn trốn lao động, chúng tôi chỉ cần ở lại thành phố là được, hà tất phải làm điều dư thừa?”

Cô ta nói lời chính nghĩa, hai bạn học nữ khác lập tức hưởng ứng cô ta: “Ánh Nguyệt nói đúng đấy, chúng tôi tới giúp các cô xây dựng nông thôn mới.”

Lâm Uyển nhíu mày, không khách sáo cắt ngang: “Các cô muốn ở lại thành phố thì ở lại thành phố sao? Lợi hại như vậy sao không thi vào đại học đi?”

“Cô!” Bọn họ bị Lâm Uyển đâm trúng chỗ đau, sắc mặt đều thay đổi.

Lâm Uyển lại quay đầu nhìn về Hồ Hướng Dương và bạn học đó của cậu ta, Hồ Hướng Dương mang vẻ mặt kiêu ngạo, còn bạn học nam đó lại bị kinh ngạc không hề nhẹ.

“Hồ Hướng Dương, cậu có tư tưởng gì tự cậu biết rõ, tôi cảnh cáo cậu, còn dám bỡn cợt trước mặt tôi, tôi sẽ không khách sáo với cậu đâu.”

Ở trong huyện nghe ngóng hành tung của cô đã chạm đến giới hạn của cô, nhưng nghĩ không thể trêu vào thì trốn đi, vậy mà không ngờ cậu ta còn đến tận thôn, Lâm Uyển cũng không muốn khách sáo với cậu ta.

Cho dù cha mẹ cậu ta làm gì, không quản tốt con trai mình để ra ngoài làm mất mặt, vậy chính là thiếu gia giáo, hiển nhiên sẽ có người dạy thay bọn họ.

Hồ Hướng Dương không cảm thấy gay gắt, mà còn muốn cợt nhả với Lâm Uyển: “Bác sĩ Lâm, tôi đảm bảo làm đến nơi đến chốn, này…”

Ngay khi cậu ta còn đang miệng tiện, thì Lục Chính Đình ở trước mặt đột nhiên đứng dậy khỏi xe lăn, dùng một tay kẹp cổ cậu ta.

“Á… thả…” Cậu ta ra sức kéo tay của Lục Chính Đình ra, nhưng bàn tay đó lại như kìm sắt không chịu lay chuyển, rất nhanh, sắc mặt cậu ta đã đỏ lên, không phun ra nổi một chữ nào nữa.

Đôi mắt đen láy lạnh lùng và thâm sâu của Lục Chính Đình giống như hang động sâu không thấy đáy, không hề có một chút dịu dàng và cảm xúc nào. Đuổi đến tận cửa nhà, coi anh là người chết sao?

Hồ Hướng Dương bị bóp cổ, đồng tử bắt đầu phóng đại.

Mấy người Lục Chính Kim và Lục Chính Hà sợ ngây ra, bọn họ chưa bao giờ từng nhìn thấy Lục Chính Đình thô bạo như vậy: “Lục Chính Đình, buông tay, buông tay mau!”

Tôn Húc Thành cũng nhảy tới túm cổ tay của anh, đáng tiếc bàn tay to đó đã như gọng kìm bóp chặt Hồ Hướng Dương không buông: “Đồ khốn! Buông tay ra!” Cậu ta vận sức đấm một quyền vào cổ Lục Chính Đình.

Cơ thể của anh thẳng tắp không hề lay động, tay trái bóp cổ Lục Chính Đình, tay phải giơ lên túm chuẩn vào cánh tay của Tôn Húc Thành, rồi bẻ mạnh, cơn đau khiến cậu ta lập tức như con heo giãy chết gào lên, cả người đều oằn xuống.

Lục Chính Đình vung cánh tay, ném cậu ta ra đất.

Lục Chính Kim chạy tới kêu anh buông tay, đừng làm người bị thương, bên trên đã dặn dò Hồ Hướng Dương tới là để trải nghiệm cuộc sống, khác với những thanh niên trí thức khác, nhất định phải chăm sóc cho tốt, tuyệt đối không thể để người mệt với bị thương được.


Bình Luận (0)
Comment