Hai nhà hòa thuận, vậy còn không phải Lâm Uyển sẽ nghe mình sao? Ít nhất cũng không thể khiến nhà thằng ba chiếm lời được.
Bà ta lập tức vui vẻ hẳn lên, vui sướng nhận lời khen ngợi của người khác, cứ như thể Lâm Uyển chính là con gái ruột của mình, người ta khen Lâm Uyển chính là đang khen bà ta.
Thím ba Lâm liếc mắt nhìn bọn họ, một đám xem náo nhiệt không ngại lớn chuyện, bà ấy đẩy nhanh bước chân đi, muốn đi tìm chị hai nhắc nhở.
Lâm Uyển đợi Lục Chính Đình và cha Lâm quay lại, sau đó cùng nhau về nhà.
Lục Chính Đình xuống ngựa, đổi thành ngồi xe lăn, để ngựa tự đi.
Lâm Uyển phát hiện ra nét buồn rầu tập trung giữa hai lông mày anh, lặng lẽ hỏi anh sao thế, nhưng anh lại cười tỏ ý không sao.
Cha Lâm nghe thấy Lâm Uyển hỏi, chỉ đáp: “Con làm phẫu thuật quá nổi tiếng, truyền đến tận ngoài thôn, có người ngoài thôn tới xem, là hai thằng nhóc đạp xe đạp tới đây hỏi thăm con, con rể nhìn thấy mới đi nói vài câu.”
Lâm Uyển có hơi bối rối: “Nhanh như vậy sao?”
Cô biết người tới là hai bác sĩ chân trần, là người ở thôn bên cạnh, ở gần, mà các xã viên cũng làm việc kề bên, cho nên có thể đưa tin cho nhau, nhưng những xã viên khác không hiểu y thuật, có gì hay mà đặc biệt tới đây hỏi?
Lâm Uyển kêu cha Lâm miêu tả kỹ một chút, hóa ra là Hồ Hướng Dương.
Cha Lâm nhìn thấy Lâm Uyển cũng có hơi tức giận, quan tâm hỏi: “Con gái, sao thế?”
Lâm Uyển: “Cha, không sao đâu.”
Về đến cửa nhà, Lâm Uyển ý bảo Lục Chính Đình đợi một chút, chỉ vào phía mấy cây xoan vàng ở phía đông, ý bảo đi qua bên đó đợi một lúc.
Lục Chính Đình nắm tay cô, nở nụ cười: “Về nhà đi, anh không sao đâu.”
Mẹ Lâm đã nấu xong bữa tối, đun xong bánh canh, bên trong có bí đỏ, và hạt ngô tươi, lại thêm xào một đĩa to ớt xanh với trứng gà, gọi bọn họ về rửa tay ăn cơm.
Buổi chiều bà đi tới phòng y tế làm việc một lúc, có người tới nói chuyện Lâm Uyển phẫu thuật thành công cho bà, lúc trở về nấu cơm, thím ba Lâm tới ngồi một lúc, nói với bà rằng có khả năng Triệu Toàn Mĩ có tính toán nhỏ gì đó.
Để chúc mừng con gái lần đầu phẫu thuật thuận lợi thành công, mẹ Lâm còn mở một bình rượu, kêu con rể uống với cha vợ vài chén. Sau khi uống ba chén, mẹ Lâm cảm thấy không ổn cho lắm, bà gọi Lâm Uyển đi tới giúp bà vớt trứng muối, lén hỏi: “Con rể không vui sao?”
Lâm Uyển: “Không sao đâu.”
“Nhưng thằng bé không nói chuyện.”
Lâm Uyển: “Anh ấy vốn không thích nói chuyện.”
“Vớ vẩn, con rể ở nhà chúng ta khác, thích nói chuyện.”
Lâm Uyển nở nụ cười: “Có khả năng một tháng này anh ấy cũng có hai ngày không thích nói chuyện như vậy.”
Mẹ Lâm bị cô chọc cười, đánh nhẹ cô một cái: “Đứa trẻ nhà con, càng ngày càng ngứa da.”
Ăn cơm xong, Lâm Uyển giúp mẹ rửa bát, mẹ Lâm nhìn bên ngoài: “Chắc chắn con rể đang không vui, có tâm sự, con xem thằng bé đứng đó nửa ngày rồi.”
Lâm Uyển: “Mẹ, mẹ thật thú vị, ngày nào anh ấy chẳng đứng ở đó nửa ngày?”
Mấy ngày này, ăn cơm xong anh đều đứng bên ngoài cửa sổ luyện đứng, đoán chừng là muốn đi nhưng không đi được, mới giận dỗi, cố hết khả năng đứng lâu một lúc.
Lâm Uyển phát hiện ra, đừng thấy mỗi ngày Lục Chính Đình đều im lặng giống như không có tình cảm gì, nhưng thực ra anh có rất nhiều cảm xúc nhỏ.
Chỉ nói đến bó ống chân này cho anh để luyện đứng và đi đường, mới đầu đứng rất khó khăn, cũng đau muốn chết, cô kêu anh đứng một phút là được, nhưng anh cứ nhất định đòi đứng một phút rưỡi, sau đó từ từ không còn đau như vậy nữa, anh có thể duy trì đứng mười phút. Lâm Uyển khen anh, nhưng anh không hài lòng, cảm thấy nếu đã có thể đứng lâu như vậy thì chắc hẳn có thể đứng thêm.
Nhưng chân của anh giống như mọc rễ, sống chết không chịu nhấc lên.
Tuy ngoài miệng anh không nói, nhưng cô thấy môi anh mím chặt, đôi mày hơi nhíu lại, lại thêm ngón tay bấu chặt đó, là biết anh đang cáu kỉnh.
Ừm, anh đang làm mình làm mẩy. Anh rất biết tranh đấu với bản thân. Lúc này, hiển nhiên lại đang tự mình phân cao thấp với mình rồi.
Mẹ Lâm đẩy cô: “Đi dỗ đi.”
Lâm Uyển: “Dỗ? Mẹ, mẹ coi anh ấy là Minh Lương và Tiểu Quang à.”
Mẹ Lâm sẵng giọng: “Sao nào, khi con không vui, không phải con rể cũng dỗ con sao?”
Lâm Uyển nở nụ cười: “Con cũng không có nghiêm túc khó chịu, hiển nhiên không cần dỗ rồi.”
Tuy nói như vậy, nhưng cô vẫn quyết định đi dỗ anh.
Sau cơm tối, hoạt động một lúc, đám trẻ con đi ngủ với bà ngoại, còn Lâm Uyển và Lục Chính Đình trở về phòng riêng. Cô trải sẵn chăn, nhìn Lục Chính Đình ngồi trên giường đất không nói lời nào, mới vỗ anh, ý bảo tháo ống chân giả ra đi ngủ.