Lâm Uyển nói một câu trúng tim đen: “Tôi thấy là do anh không muốn nấu cơm, chỉ cần không cần tự làm thì món nào cũng ngon.”
Bác sĩ Kim nhanh chóng phủ nhận: “Tôi nào có lười như thế! Cô nói coi tôi cũng chịu khó lắm đấy chứ, phải làm biết bao nhiêu việc khó khăn nhưng có chê bai gì đâu.”
Ba thanh niên tri thức hiện đang thực tập trong phòng y tế đều tới chào hỏi Lâm Uyển, Hồ Hướng Dương chỉ đứng ở trước cửa phòng y tế, không dám tùy tiện bước tới trước mặt Lục Chính Đình.
Lâm Uyển cũng trò chuyện đôi câu với họ rồi lại về nhà thu dọn đồ đạc với Lục Chính Đình. Đã bao nhiêu ngày không về rồi cần dọn dẹp một chút, nhất là vào ngày trời rét như này, cần đốt lò dưới gầm giường, nếu không sẽ bị ẩm hay có nấm mốc.
Trên đường trở về phòng y tế, Tôn Húc Thành cùng Lý Kim Linh và Vương Phương Phương nói chuyện với nhau: “Tôi thấy họ mang về rất nhiều đồ tốt, nào là vừng, còn có lựu, táo đỏ, sơn trà. Nhà mẹ đẻ cô ta cũng có điều kiện nhỉ.”
Lý Kim Linh: “Vẫn là làm bác sĩ ở nông thôn tốt hơn, có người nịnh bợ, không giống khi làm bác sĩ trong thành phố, còn phải xem sắc mặt người ta.”
Vương Phương Phương trêu ghẹo cô ta: “Hay là cậu ở lại đây đi?”
“Thế thì không được. Cuộc sống cũng không thể chỉ nghĩ đến chút lợi lộc đó được.”
Giang Ánh Nguyệt từ kho thảo dược phía sau phòng y tế đi tới, Lý Kim Linh nhìn cô ta rồi nói: “Ánh Nguyệt, sao sắc mặt cậu kém thế?”
Giang Ánh Nguyệt: “Không có gì, chỉ là có chút chóng mặt thôi.”
Vương Phương Phương: “Nhất định là do đói rồi. Bữa nào cũng ăn không đủ no.”
Lý Kim Linh: “Đều tại cái cô tên Lục Tâm Liên kia, mặt dày như tường thành lúc nào cũng ăn ké cơm của Ánh Nguyệt.”
Giang Ánh Nguyệt: “Không đâu, chỉ vì nhà họ không có mì sợi mới muốn đổi chút về ăn.”
“Ánh Nguyệt, cũng vì cậu quá lương thiện đó, mì sợi và lương thực giống nhau được sao? Một cân lương thực loại tốt có thể đổi được ba bốn cân lương thực phụ đó. Hai lạng mì sợi đổi lấy hai lạng lương thực phụ, chẳng phải chiếm lợi thì còn là gì?” Lý Kim Linh tức giận nói.
“Đúng vậy, thật quá đáng. Hay là Ánh Nguyệt cậu qua bên chị dâu cả với chị dâu hai nhà họ Lục ăn cơm cùng luôn cho rồi.” Vương Phương Phương khuyên cô.
Giang Ánh Nguyệt thở dài: “Trừ việc ăn chút lương thực ra, họ đối xử với tớ rất tốt, tớ thật sự không thể qua đó ăn được, ở chung lại chia ra ăn, thế chẳng phải khiến tớ trong ngoài bất nhất.”
Từ khi cô ta vào ở trong nhà Lục Chính Kỳ, nằm cùng giường với Lục Tâm Liên, miệng Lục Tâm Liên lại ngọt như đường, mở miệng là chị đóng miệng cũng là chị, dù Giang Ánh Nguyệt có bất mãn gì cũng không nói ra được.
“Vậy cậu nói với Lục Chính Kỳ đi, để anh ta tự quản em gái mình, sao lại có chuyện như vậy được.” Lý Kim Linh thấy bất bình thay cô ta: “Nếu cậu ngại không nói được thì để tớ giúp cậu.”
Giang Ánh Nguyệt: “Mỗi ngày anh ấy đều mệt đến bở hơi tai, sáng sớm trời chưa sáng đã phải tới công xã, xuống thôn giám sát thu hoạch vụ mùa, đến tối hay tận khuya mới về, có khi còn không về nữa. Thôi bỏ đi, cũng không phải việc gì lớn, không cần làm phiền anh ấy.”
Bỗng dưng lại nói chuyện này với anh ta, có khi anh ta còn cảm thấy cô ta keo kiệt, cố tình kiếm chuyện.
Vương Phương Phương: “Ánh Nguyệt, vậy cậu thì sao? Mỗi ngày đều ăn không đủ no, cơ thể sao chịu được. Nếu không thì chúng ta có thể nhờ bác sĩ Lâm giúp đỡ một chút, theo tớ nghĩ cô ta chắc chắn có rất nhiều cách hay.”
Lý Kim Linh: “Cô ta và nhà mẹ chồng cạch mặt nhau rồi, có biết bao người vì chuyện đó mà chê cười, chắc chắn không được. Cậu không biết sao, bây giờ bà Lục còn không để cô ta vào nhà, không được đâu.”
Các cô đến nơi đây chưa được mấy ngày đã nắm rõ tình hình nhà họ Lục, dù sao đều là bà Lục và Lục Tâm Liên nói xấu ba người con dâu nhà họ, còn nói chị dâu hai và chị dâu cả không ưa gì mẹ chồng và cô em chồng, các cô chẳng mất bao nhiêu thời gian để hiểu rõ tình hình ở đây.
Hai người cũng chẳng có cách gì, ngoại trừ để Lục Tâm Liên mặt dày chiếm hời thì còn làm gì khác được đâu?
Giang Ánh Nguyệt: “Không thì... các cậu cũng qua đây ở đi, giường lớn lắm, chúng ta coi như cũng có người bầu bạn. Các cậu ở nhà người ta, cùng ngủ với cả nhà người ta trên cùng một chiếc giường thì không tiện lắm.”
Hai người rất do dự: “Nhưng chúng tớ không muốn cùng ăn với họ.” Tránh bị người ta chiếm hời, đến lúc đó còn phải đánh nhau.