Giang Ánh Nguyệt cười nói: “Vậy chúng ta không ăn cùng họ, chỉ tới ở thôi, hay là đưa tiền cho họ, mọi người đều có lợi.”
Hai người cảm thấy cách này cũng được, chuyển qua đó ở tiện thể giúp Giang Ánh Nguyệt rút khẩu phần ăn ra, sau này không để hai mẹ con nhà đó chiếm tiện nghi nữa.
“Nói ra cũng lạ, thường thì người dưới nông thôn ai cũng chất phác, sao lại có người xảo quyệt như Lục Tâm Liên nhỉ.” Vương Phương Phương nói.
“Đúng đấy, cô ta mới có bao lớn đâu, nhỏ hơn chúng ta nhưng đầu óc tính toán hơn chúng ta nhiều.” Lý Kim Linh cũng đồng ý.
Các cô qua bên họ hỏi thử, hai mẹ con bà Lục đương nhiên sẽ đồng ý, dù sao còn kiếm được tiền cơ mà.
“Các cháu cứ đem lương thực tới, bác giúp các cháu làm cơm trưa.” Bà Lục vui vẻ nói, bà ta ước gì có càng nhiều thanh niên trí thức đến càng tốt.
Giang Ánh Nguyệt ra hiệu cho Lý Kim Linh, để cô ta nói đến chuyện cơm nước.
Lúc đầu Lý Kim Linh nghĩ mọi chuyện sẽ rất đơn giản nhưng không biết vì sao vừa nhìn thấy bà Lục, cô ta lại không nói được gì.
Bà Lục có một bản lĩnh rất đặc biệt, tạo cho người ta một ấn tượng ban đầu rất tốt, mặt lúc nào cũng tươi cười vui vẻ, khiến người khác không thể từ chối được. Sau khi thân thiết hơn, bà ta sẽ bắt đầu bắt chẹt người ta, để người khác dù có muốn trở mặt cũng không được.
Cách bà ta đối xử với con dâu và người ngoài rất khác, nhất là đối với người có thể đem lại lợi lộc cho bà ta, muốn bao nhiêu nhiệt tình thì có bấy nhiêu nhiệt tình, muốn có bao nhiêu chân thành thì có bấy nhiêu chân thành.
Giang Ánh Nguyệt lại lặng lẽ kéo Vương Phương Phương.
Vương Phương Phương nuốt nước miếng một cái: “Bác, bác à, hôm nay chúng cháu không ăn cơm ở đây.”
Bà Lục lập tức cảnh giác: “Vậy các cháu đến nhà ai ăn? Đến nhà người khác thì phải cẩn thận đấy, coi chừng gặp phải mấy người ham mấy phần lợi nhỏ. Các cháu yên tâm, bác đây sẽ không chiếm tiện nghi của các cháu đâu. Các cháu chỉ mới là mấy cô gái mười bảy mười tám tuổi, còn trẻ như vậy, bác đây sao nỡ làm thế.”
Bà ta nhiệt tình mời mọc như thế, các cô gái da mặt mỏng thật sự không thể từ chối được.
Lúc này chị dâu hai gánh một bó ngô mới được chia về, cô ta bảo: “Quải Nhi, thím ba của con về rồi, con qua coi có cần phụ gì không, gọi hai em của con tới ăn cơm luôn.”
Quải Nhi đang ở trong phòng bày cho em trai em gái nhặt hạt đậu, nghe mẹ gọi thì cô bé bảo hai em ở nhà còn cô bé thì chạy đi tìm đi tìm Lâm Uyển.
Giang Ánh Nguyệt thấy chị dâu hai đã về thì lập tức nháy mắt với Lý Kim Linh.
Lý Kim Linh và Vương Phương Phương đã bị bà Lục lừa đến mức không biết nên từ chối thế nào cho phải, suýt chút nữa hai người họ đã cầm lương thực của mình tới dùng cơm rồi.
Lý Kim Linh vội nói: “Chị dâu hai, chúng em có thể ăn cùng với các chị không? Tụi em có thể giúp chị nhặt củi, gánh nước.”
Chị dâu hai ngẩn ra, cô ta nhìn bà Lục, quả nhiên trông thấy ánh mắt tàn nhẫn của bà ta, tựa như đang nói nếu cô ta đồng ý, bà ta sẽ nhào tới cắn xé cô ta.
Chị dâu hai bây giờ không sợ bà ta nữa, phải khiến bà ta tức đến điên người mới tốt!
Tuy chị dâu hai không bị chồng đánh bao giờ nhưng bà Lục vẫn hay đứng bên xúi giục, nhà mẹ đẻ của chị dâu hai không bỏ mặc con gái như bên nhà chị dâu cả, từ nhỏ cô ta chưa từng bị cha mẹ đánh mắng, cũng là người có tự tôn có sĩ diện. Nhưng từ khi gả tới nhà họ Lục, bị bà Lục nói mắng là mắng nói quát là quát, mặc dù lần nào cũng có chị dâu cả chịu trận cùng nhưng cũng rất mất mặt và uất ức.
Bây giờ Lâm Uyển trị được bà Lục rồi, cả nhà ở riêng, bà Lục không quản được cô ta, mỗi ngày chị dâu hai đều tràn trề sinh lực, vui đến mơ cũng có thể cười tỉnh.
Nhờ Lâm Uyển, cô ta cảm nhận được sự vui vẻ, bây giờ chỉ cần mẹ chồng chịu ấm ức, cô ta sẽ càng vui hơn.
Cô ta cười nói: “Các em không góp gạo nấu chung với nhà chính à? Thanh niên trí thức Giang không phải cũng ăn cơm cùng họ à?” Chuyện Giang Ánh Nguyệt bị cắt xén phần lương thực, chị dâu hai chẳng cần đoán cũng biết, tính nết của hai mẹ con nhà họ, cô ta hiểu rõ hơn ai hết.
Giang Ánh Nguyệt không tiện nói gì chỉ cười nói: “Em... sao cũng được.”
Bà Lục lập tức nói: “Ánh Nguyệt, Tâm Liên coi cháu như chị ruột trong nhà, nếu cháu mà đi, con bé chắc chắn sẽ rất đau lòng.”