Chị dâu hai thấy sắc mặt Giang Ánh Nguyệt thay đổi thì biết ngay mấy cô gái trong thành phố đều có da mặt mỏng, không có kinh nghiệm đương nhiên đấu không lại loại người có da mặt dày như bà Lục.
Cô ta lập tức nói: “Được chứ. Mỗi lần các em cầm phần lương thực của mấy ngày tới, chị nấu hộ các em, sau này mỗi bữa cứ tới mà ăn, cũng không sợ thiếu.” Cô ta nhìn sắc mặt ngày càng đen của bà Lục nói: “Nhà của chị cũng không có bột mì, thế thì khỏi sợ bị lẫn.”
Lúa mì được phân đợt hè đã bị Lục Tâm Liên ăn sạch rồi, phân nhà chỉ được chia cho chút lương thực phụ, bây giờ đồ được chia vào mùa thu cũng đều là ngô và khoai lang, đương nhiên cũng không có lương thực loại tốt.
Nhóm mấy người Lý Kim Linh vô cùng vui vẻ: “Cảm ơn chị dâu hai.”
Vương Phương Phương: “Vậy hôm nay tụi em nhặt củi cho chị nhóm bếp nhé.”
Giang Ánh Nguyệt nhìn Lý Kim Linh.
Lý Kim Linh hiểu ý vội lôi kéo Giang Ánh Nguyệt: “Chẳng phải phần lương thực của cậu còn mấy cân à, tớ lấy giúp cậu.”
Nhóm thanh niên trí thức bọn họ mỗi người có một cái túi, cứ cách vài ngày sẽ đến kho lương lấy một số lượng lương thực nhất định.
Bà Lục tính ngăn các cô theo bản năng nhưng Giang Ánh Nguyệt đã nhanh chóng đưa túi cho Vương Phương Phương.
Vương Phương Phương đưa tất cả túi của họ cho chị dâu hai: “Làm phiền chị rồi, chị dâu hai.”
Chị dâu hai cười nói: “Phiền gì đâu, các em tới giúp chị nhóm lửa, cơm trưa không kịp làm mì thì chị làm bánh cho các em, bột còn dư thì làm bánh bao, đợi đến khi bột nở rồi thì để Quải Nhi hướng dẫn các em hấp.”
Thế thì cả quá trình nấu các cô đều có thể tham gia, cũng không lo người khác táy máy chân tay, cắt xén bột mì của các cô ấy, hấp xong thì tự các cô ấy cất giữ, mỗi bữa lấy một phần hâm nóng lên ăn là được rồi. Ăn hết thì lại làm tiếp, ba người họ cũng rất vui vẻ đồng ý.
Chỉ có điều khi nhìn túi đựng bột mì xẹp lép của mình, tâm trạng chẳng còn vui như trước nữa. Do mấy ngày mới tới Lý Kim Linh chưa thể tiết chế bản thân nên ăn lố lượng lương thực. Còn Vương Phương Phương thì tưởng rằng người dân dưới thôn rất nhiệt tình lại hay giúp đỡ thanh niên trí thức nên cô ta để phân nửa phiếu lương ở nhà rồi. Phần của Giang Ánh Nguyệt thì bị hai mẹ con bà Lục và Lục Tâm Liên ăn ké.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, số bột mì của các cô không cầm cự nổi đến cuối tháng, các cô phải chịu đói.
Các cô bàn với nhau đem số bột mì này đổi thành lương thực phụ, có thể bù qua bớt lại.
Chị dâu hai nói cho họ hay, thường thì nông dân ở đây sẽ dùng lương thực loại tốt đổi thành lương thực phụ, chẳng có ai dùng lương thực phụ đổi thành lương thực loại tốt cả. Vì trong nhà nhiều con, sức ăn lớn, lương thực không đủ ăn nên sẽ không vì ăn ngon mà đổi lấy bột mì và gạo.
“Các em có thể đổi với bí thư hoặc đại đội trưởng, nhà họ có điều kiện hơn chút.” Chị hai Lục nghĩ kế cho các cô.
Sau khi bàn với nhau, các cô quyết định đến tìm bác sĩ Kim, anh ta vừa dễ nói chuyện lại còn là người thành phố, chắc chắn ăn không quen mấy thứ như lương thực phụ này.
Lý Kim Linh ở lại phụ chị dâu hai làm cơm, Vương Phương Phương thì kéo Giang Ánh Nguyệt đến phòng y tế.
Lúc Giang Ánh Nguyệt và Vương Phương Phương đến nơi, bên Lâm Uyển đang ăn cơm.
Bọn họ về nhà mẹ đẻ chơi bao lâu thì bác sĩ Kim ở nhà chịu ủy khuất bấy lâu thế nên hôm nay làm một bữa ngon khao anh ta. Cô và Lục Chính Đình cùng nhau làm mì sợi chua cay, tuy không có thịt nhưng có trứng gà, cà chua, phía trên còn rắc chút hành lá, chỉ uống nước mì thôi cũng đủ ấm nóng no bụng rồi, cảm giác hạnh phúc ngập tràn.
Ngửi thấy mùi hành phi thơm phức, bụng Giang Ánh Nguyệt và Vương Phương Phương bắt đầu tạo phản, thực sự quá thơm!
Từ khi xuống dưới nông thôn đến nay, họ còn chưa ăn được bữa cơm nào đàng hoàng tử tế! Lúc ở thành phố, một ngày còn có ba lạng dầu, bây giờ xuống nông thôn rồi thì chẳng còn gì cả, thật sự quá gian khổ quá oan ức rồi.
Bọn họ vì giúp đỡ kiến thiết thôn nên mới đến nơi này, ấy thế mà người dân ở đây không thấy biết ơn cũng không thấy cảm kích họ.
Họ ăn mì sợi cũng không mời các cô ngồi xuống ăn cùng!
Lương thực của nhà Lâm Uyển và bác sĩ Kim cũng có hạn, hơn nữa lâu lắm mới được ăn một bữa mì sợi, đương nhiên là mỗi người một chén, cũng sẽ không vì khách khí mà mời người khác ngồi xuống dùng cơm.