Tiểu Minh Quang nói: “Bác gái cả, em gái cũng lớn bằng cháu mà, sao cháu cầm được còn em gái thì không?”
Chị dâu cả nói: “Tay con gái nhỏ, dùng thì phí.”
Khiếm Nhi rất ngoan ngoãn, nghe mẹ bảo thế thì bỏ xuống ngay, con bé bị bà Lục mắng đến quen rồi, chỉ cần người lớn nói không được thì con bé sẽ dừng lại, cũng sẽ không phản kháng.
Tiểu Minh Quang cầm lấy bút vở rồi len lén đưa lại cho cô bé: “Cầm lấy đi! Sau này chúng ta cùng học.”
Khiếm Nhi nhìn mẹ rồi nhìn thím ba, Lâm Uyển gật đầu với cô bé.
Cô bé do dự một chút mới nói: “Cảm ơn thím ba.”
Lâm Uyển cười cười, xoa đầu cô bé. Nhờ sự kiên trì của cô mà bây giờ trứng rận trên đầu mấy đứa nhóc đã bị diệt sạch, đều trở thành những đứa trẻ xinh xắn thơm tho.
“Được rồi, sau này sáng các cháu sẽ học trên trường, buổi chiều tan học thì tới phòng y tế làm bài tập.”
Nhà bình thường đều tiếc không nỡ thắp đèn dầu, Lâm Uyển để bọn nhỏ tới phòng y tế làm bài khiến bọn chúng vô cùng vui mừng.
Khi đã nói mọi việc đâu ra thì trời cũng trưa rồi, chị dâu hai ở lại phơi khoai lang còn chị dâu cả thì về làm cơm.
Ngay lúc chị dâu cả đang bận bịu trong bếp thì Lục Bão Nhi khóc lóc mếu máo chạy tới: “Mẹ bất công!”
Chị dâu cả nói: “Sao thế?”
“Mẹ để các em đến trường còn con thì không.”
Chị dâu cả nói: “Con cả ngày trời chẳng làm việc gì, con muốn đi thì cứ đi, có ai cấm con đâu.”
Con gái nghe lời xúi giục của bà Lục nên giờ chẳng mấy thân thiết với cô ta, cô ta nói gì Lục Bão Nhi chỉ trợn mắt lên nhìn, hoặc là nói mẹ thế này thế nọ không cần mẹ quản.
Chị dâu cả cũng không phải người được giáo dục gì nhiều, cô ta cũng giống những người nông dân bình thường khác, cố gắng sống qua ngày thôi, nhưng từ trước đến nay cô ta không bao giờ đánh con cái, con cái không nghe lời hay đối xử với cô ta không tốt thì cũng đành thôi, cô ta cũng chẳng biết nên quản thế nào cho phải.
Thế nên đối với lời chỉ trích của đối với Lục Bão Nhi, cô ta chỉ thấy buồn trong lòng.
“Do mẹ bất công! Các em ai cũng có vở, con không có!” Lục Bão Nhi thở hổn hển nói.
Chị dâu cả: “Cái đó là thím ba con cho. Con đối xử với tiểu Quang không tốt, thím ba đương nhiên sẽ không cho con.”
Lục Bão Nhi khóc òa chạy ra ngoài.
Chị dâu cả không đành lòng thấy con bé đau lòng nên nói: “Con nhận sai với thím ba con đi, hứa với thím ba con sẽ đối xử tốt với các em, chơi cùng với các em, thím ba con...”
Lục Bão Nhi đột nhiên dừng bước, quay đầu lại nhìn cô ta chằm chằm, ánh mắt hung ác hệt như bà Lục, không sai tí nào: “Mấy người đối xử với bà nội ác như thế, sao mấy người không đến nhận lỗi đi? Mấy người không sợ trời giáng sấm sét, ông trời...”
Chị dâu cả có làm thế nào cũng không ngờ được cô bé sẽ nói những lời như này, thực sự giống như đúc bà Lục, cô ta không hề nghĩ ngợi gì mà thẳng tay tát Lục Bão Nhi một bạt tai.
“Mẹ, mẹ đánh con!” Lục Bão Nhi đỏ mắt, từ nhỏ tới lớn chị dâu cả Lục chưa từng đánh con bé.
Thế mà hôm nay cô ta lại dám!
“Bà con nói không hề sai chút nào, mẹ, mẹ là đồ sói mắt trắng! Con hận mẹ đến chết! Con hận mấy người đến chết!” Lục Bão Nhi khóc rồi hét chạy ra ngoài.
Chị dâu cả Lục cũng không ngờ rằng mình lại động tay đánh con gái, cô ta vội vã đuổi theo.
Nhưng Lục Bão Nhi lại chạy đến vườn rau mà nhà họ Lục giữ lại cho nhà mình: “Tôi đi tìm bà nội, mẹ cút đi, tôi sẽ không tiếp tục gọi bà là mẹ nữa!”
Chị dâu cả nhìn con bé chạy đã xa thì chỉ thấy bước chân nặng hơn ngàn cân, dường như không bước tiếp được nữa. Đối với cô ta mà nói, đánh con còn khó chịu hơn đánh mình, nhưng đứa bé này quá không ra sao, bị bà nội xúi giục đến mức không biết chừng mực.
Vừa đúng lúc Giang Ánh Nguyệt từ đại đội trở về.
Cô ta đã nói với đại đội là sẽ không làm bác sĩ thực tập nữa, mà sẽ cùng các thanh niên tri thức khác và các xã viên đi làm kiếm công điểm, đại đội đồng ý xếp cô ta ở tiểu đội của Lục Chính Cao. Cô ta đang định về nhà giúp làm cơm, ăn xong thì đi thu hoạch khoai lang và phơi dưa. Không nghĩ đến lại bắt gặp chị dâu cả Lục đang đuổi theo Lục Bão Nhi.
“Chị dâu, làm sao thế?”
Chị dâu cả Lục lắc đầu: “Không có gì, chỉ là con nhóc Bão Nhi kia không nghe lời thôi.”