Giang Ánh Nguyệt lập tức hiểu ra, chút chuyện nhà họ Lục này, chỉ cần không phải đứa ngốc thì chưa đến hai ngày đã nhìn thấu.
Bà Lục và Lục Tâm Liên đã không ít lần nói xấu ba cô con dâu với cô ta, dặn cô ta bớt tiếp xúc với bọn họ, đồng thời cũng xúi giục bọn nhỏ, cô ta cũng nghe qua mấy lần.
Trong mấy đứa cháu trai cháu gái, Quải Nhi thì không nghe lời xúi bậy, ngày nào cũng dẫn theo em trai em gái đi làm việc, căn bản không gặp mặt mấy người đó.
Lục Minh Lương và Tiểu Minh Quang ở cạnh nhau, chẳng những không nghe xúi giục mà còn đối nghịch với bà Lục, tức đến mức bà Lục chỉ muốn chửi thề.
Chỉ có Lục Bão Nhi thân thiết với hai người kia, nói gì thì làm đấy, cảm thấy mẹ ruột không đối xử tốt với mình, hai thím đều là người xấu, đặc biệt Lâm Uyển là người xấu nhất.
“Trẻ con không hiểu chuyện, lớn chút nữa là được thôi. Lát nữa em giúp chị nói chuyện với con bé. Có một số vấn đề, nếu như không ai nói với con bé, con bé sẽ không hiểu.” Giang Ánh Nguyệt cảm thấy Lục Bão Nhi chỉ là một con nhóc bảy tám tuổi, có gì mà khó đối phó?
Chị dâu cả Lục cũng chẳng còn cách nào khác, con gái và cô ta không thân thiết, cũng chống đối lại hai thím, rất khó để con bé nghe lọt tai. Giang Ánh Nguyệt là thanh niên tri thức, mấy đứa trẻ trong thôn vô thức tôn trọng và ngưỡng mộ cô ta, có lẽ sẽ dễ nói chuyện hơn: “Vậy thì phiền em quá.”
Hai người cùng nhau đi về nhà.
“Chị dâu, y thuật của bác sĩ Lâm giỏi như vậy sao? Ngay cả anh ba cũng đi được rồi.” Giang Ánh Nguyệt hiếu kỳ hơn bao giờ hết.
Nói về y thuật của Lâm Uyển, chị dâu cả Lục tự hào đáp: “Đúng thế, chị dâu ba của em thật sự rất giỏi. Một người phụ nữ có thể làm đến như vậy, thật sự không lỗ, nếu như chị có thể giỏi bằng một góc của chị dâu ba em, cũng đâu đến mức ngay cả một đứa nhỏ cũng không quản được.”
Buổi chiều Lâm Uyển đang khám bệnh cho người ta, Tiểu Minh Quang và Lục Minh Lương làm đầu tàu gương mẫu chạy về. Lục Minh Lương treo dây cặp lên đầu: “Chúng cháu tan học rồi!”
Lâm Uyển giơ tay ra hiệu dừng bước: “Hai đứa về nhà đi, không được vào đây.”
Cuối thu gió lạnh, lại có người lớn trẻ nhỏ bị cảm, cô sợ sẽ lây bệnh cho hai đứa nhỏ.
Hai anh em nắm tay nhau thò đầu vào nhìn, xem có phải thật sự không thể vào.
Lâm Uyển kéo khẩu trang xuống: “Gần đây có bệnh cảm truyền nhiễm, cẩn thận mấy đứa bị lây đấy, đến phòng bếp làm bài tập đi.”
Tiểu Minh Quang: “Mẹ ơi, tụi con làm xong rồi.”
Quải Nhi cũng dắt Khiếm Nhi và Minh Thụy đi qua, con bé đeo một cái balo vải bố: “Thím ba, chúng cháu làm hết bài tập ở trường rồi, không cần về nhà làm phí dầu nữa.”
Trời tối sớm, qua 3 giờ trong phòng đã tối thui, vậy nên giáo viên đưa bọn nhỏ ra ngoài sân để học. Sau khi học xong hai tiết buổi chiều thì cho bài tập, bảo mấy đứa trẻ về nhà sớm chút. Có vài đứa trẻ tan học cái là đi chơi, nhưng Quải Nhi giám sát em trai, em gái để chúng làm cho xong bài tập.
Lâm Uyển cười đáp: “Siêng năng quá nhỉ, đưa thím xem nào.”
Lục Minh Lương lập tức lấy vở bài tập của mình và Tiểu Minh Quang ra. Lâm Uyển mở ra xem, bên trên viết 3 bính âm “a” “o” “e”, nét bút nhìn rất non nớt, dẫu sao cũng mới đi học, coi như là mới bắt đầu viết chữ.
Chỉ là… Cô không nhịn được mà cười rộ lên.
Mấy đứa trẻ ngước đầu lên nhìn cô, hỏi cô sao lại cười.
Quải Nhi cũng lấy vở bài tập của mình và Khiếm Nhi đưa cho Lâm Uyển xem.
Lâm Uyển nhìn một lúc rồi khen: “Chị gái viết đẹp đấy, em gái thì lực bút không đủ, viết cũng được. Còn Minh Lương, không phải của cháu có chút vấn đề sao?”
Tiểu Minh Quang kiễng chân nhìn lên quyển vở của anh trai: “Cho con xem nào.”
Cậu nhóc nhanh chóng phát hiện ra vấn đề: “Ồ, sao nét bút của anh trai lại hướng hết sang một bên?” Những đứa trẻ khác cũng tụ lại xem: “Ha ha ha, ngược rồi!”
Lục Minh Lương vò đầu bứt tai, tay kia thì vẽ lên không trung: “Làm sao mà ngược được?”
Lâm Uyển nhìn tay cậu nhóc: “Cháu dùng tay trái để viết à?”
Lục Minh Lương: “Tay trái của cháu rất thoải mái.”
Lâm Uyển cười rộ lên: “Cháu dùng tay trái cũng không sao, nhưng chữ mà cháu viết ra phải giống như người ta.”
Lục Minh Lương cười ha ha: “Để cháu sửa.”
Lâm Uyển bảo bọn nhỏ đến phòng bếp nhà bác sĩ Kim, ngồi vào bàn ăn cơm làm bài tập, ôn bài cũ, còn cô thì một lần nữa bận rộn. Hiện tại không ít người lớn và trẻ nhỏ bị bệnh, bệnh cảm thông thường thì có thể dùng thuốc giống nhau. Lâm Uyển bèn sắc một thang thuốc không có tác dụng phụ ở trạm y tế, trực tiếp để người bị cảm qua đây uống luôn, tiết kiệm hơn việc bọn họ tự về nhà sắc thuốc. Không phải dùng nồi, lại không cần mất tiền củi lửa.