Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính (Dịch Full)

Chương 341 - Chương 358: Xúi Giục 8

Unknown Chương 358: Xúi giục 8

Chị dâu cả Lục hoàn toàn nổi giận, lập tức mở cửa ra, xông đến chỗ bà Lục: “Hôm nay tôi liều mạng với bà, bà xúi giục chồng tôi đánh tôi thì thôi đi, giờ bà con xúi giục con gái tôi hại người nữa, tôi liều mạng với bà!”

Lục Tâm Liên ở trong phòng nghe thế thì lập tức chạy ra đánh chị dâu cả Lục, Lục Minh Lương thấy thế bèn xông đến đánh Lục Bão Nhi, nhưng lại bị Lục Tâm Liên đạp cho một cái vào ngực, ngã nhào xuống đất.

Quải Nhi, Khiếm Nhi và Minh Thụy bị dọa cho sợ mà khóc luôn.

Lục Minh Lương hét lên: “Mau đi báo cho thím ba!”

Tiểu Minh Quang không sợ gì cả, ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài.

Lục Tâm Liên thấy thế thì muốn ngăn cản thằng bé, nhưng lại bị Quải Nhi chặn lại. Cô ta đẩy ngã Quải Nhi luôn.

Quải Nhi thấy Tiểu Minh Quang chạy rồi thì vội vàng đưa em trai em gái trốn vào nhà mình. Cô nhóc gọi Lục Minh Lương đi cùng, nhưng cậu bé lại không chịu, khăng khăng bắt lấy Lục Tâm Liên cắn.

Lục Tâm Liên lại đạp cho Lục Minh Lương ngã xuống đất, cô ta không tin mình không đánh được chị dâu cả Lục, vừa hay báo thù trước đây!

Thực tế chứng minh, quả thực bọn họ không đánh nổi.

Chị dâu cả Lục giận điên người. Hôm nay cô ta nhất định phải gạt hết tất cả liều mạng với mụ già này, tránh cho bà ta gây họa cho con trai, con gái mình.

Lâm Uyển và Lục Chính Đình đang vừa nói chuyện vừa nấu cơm, hai người liếc mắt đưa tình khiến cho bác sĩ Kim không dám lại gần.

“Cha, mẹ, xảy ra chuyện lớn rồi!” Tiểu Minh Quang chạy từ ngoài vào, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, mồ hôi chảy ròng ròng.

Lâm Uyển vội vàng đứng lên: “Làm sao thế?”

“Đánh, đánh nhau rồi!” Cậu bé chỉ về hướng nhà cũ: “Bác gái, anh trai và…”

Lâm Uyển không đợi thằng bé nói xong đã ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài.

Lục Chính Đình ôm lấy Tiểu Minh Quang đi theo Lâm Uyển. Lúc ngang qua trạm y tế, bảo bác sĩ Kim lát nữa đi dọn cơm mà ăn.

Đến lúc đám người Lâm Uyển tới nơi thì những người đánh nhau đã được hàng xóm kéo ra rồi.

Nhìn hiện trường có vẻ rất kịch liệt.

Bà Lục ngồi trên đất không ngừng khóc, một bên mặt sưng lên. Đầu tóc Lục Tâm Liên bị nhổ một nắm, trên mặt có thêm mấy vết cào, cô ta vừa khóc vừa mắng chị dâu cả Lục là đồ giết người.

Gương mặt nhỏ của Lục Bão Nhi sưng lên, sợ hãi trốn sau cái giỏ không dám thở mạnh.

Quải Nhi giữ Khiếm Nhi và Minh Thụy trốn trong nhà mình sợ bị đánh.

Bên này chị dâu cả Lục hai tay chống nạnh, mặc dù trên mặt cô ta cũng có mấy vết cào, đầu tóc rối bời, nhưng không còn vẻ mặt cầu xin như trước kia nữa, lúc này cô ta giống như một con gái mái chiến đấu anh dũng, muốn giết chết toàn bộ kẻ địch.

Lục Minh Lương đứng bên cạnh cô ta, trên ngực có một dấu chân bẩn, gương mặt cậu nhóc có chút trắng bệch, nhưng lại không sợ hãi, chỉ vào Lục Bão Nhi quát: “Ai là sói mắt trắng, mày mới là sói mắt trắng! Còn để tao nghe thấy mày chửi mẹ và thím ba, tao đánh chết mày!”

Bà Lục vỗ đùi gào khóc: “Ông trời ơi là ông trời ơi, hết đường sống rồi, đây là muốn giết mẹ chồng luôn rồi…”

Lục Tâm Liên cũng che mặt khóc, tố cáo chị dâu cả điên rồi, muốn giết người luôn.

“Bà im mồm! Cả ngày bà xúi giục con trai đánh vợ, xúi giục cháu gái cháu trai đừng thân thiết với mẹ ruột, bà nghĩ bà là ai mà có thể xúi giục như thế? Sau này để tôi biết, bà còn xúi giục bọn nhỏ, cho dù tôi có phải liều cái mạng này cũng giết chết bà, còn cả cô nữa đấy!” Chị dâu cả Lục chỉ vào Lục Tâm Liên: “Cô là cái loại mặt dày không biết xấu hổ, cái thứ chó má lười biếng tham lam, muốn ăn ngon nhưng không làm, loại người như cô mà cũng muốn gả lên thành phố ư? Chẳng lẽ người thành phố đều bị mù nên mới coi trọng thứ xấu xa như cô?”

Chị dâu cả Lục càng mắng càng hăng, ngoài mắng bà Lục xúi giục trẻ con, còn lôi cả chuyện bọn họ muốn trộm lương thực của thanh niên tri thức ra nữa: “Đã chia nhà rồi mà mấy người con đến trộm màn thầu của chúng tôi, loại trộm cắp như thế, nếu bắt được nên đánh nát đầu chó của chúng! Thanh niên tri thức người ta có chút lương thực, bản thân ăn còn không đủ thế mà suốt ngày cứ đòi lấy của người ta, sao mà mấy người mặt dày thế không biết! Suốt ngày khiến người nhà mất mặt, khiến cho chúng tôi cũng mất mặt theo!”

Ông Lục đang làm việc ngoài đồng nghe thấy thì vội chạy về, nhìn thấy dáng vẻ hung dữ hơn lần trước lúc chia nhà của con dâu cả, con dâu hai thì trốn ở sau đám người, không đi lên khuyên nhủ, dáng vẻ hận không thể tự mình lên đánh.


Bình Luận (0)
Comment