Ông Lục giận tới nỗi toàn thân run rẩy, một chữ cũng không nói nên lời. Thực sự là mất mặt cả nhà rồi, để cho hàng xóm láng giềng đều đến xem náo nhiệt. Ông ta chỉ cảm thấy tim mình đập bụp bụp, trước mắt quay vòng, hoa mắt chóng mặt, cả người lảo đảo suýt thì ngã.
Lục Chính Đình ôm Tiểu Minh Quang, kịp thời đưa tay ra đỡ lấy không cho ông Lục ngã xuống đất.
Lâm Uyển vội vã chạy tới mở túi kim châm ra, châm vào đầu, vào cổ trước ngực ông Lục, rồi bảo Lục Chính Đình xoa bóp ngực cho ông ta.
Tốt xấu thế nào thì ông Lục cũng tỉnh dậy, không vì lỡ thời gian trị bệnh mà biến thành trúng gió, ông ta rơi lệ: “Gia môn bất hạnh, gia môn bất hạnh!”
Giang Ánh Nguyệt và Lý Kim Linh, Vương Phương Phương mấy người vừa nãy cũng chạy tới đứng ngoài quan sát, Lý Kim Linh và Vương Phương Phương kích động vô cùng.
Lý Kim Linh: “Mình nói mà chị dâu cả thắng chắc, con thỏ nóng nảy còn biết cắn người, cả ngày bọn họ xúi giục con gái nhà người ta, ai mà không lo lắng?”
Vương Phương Phương: “Để xem sau này bọn họ còn dám trộm đồ của chúng ta nữa không, đánh hay lắm!”
Sắc mặt Giang Ánh Nguyệt bình thản: “Bà Lục cũng rất quá đáng, chẳng trách chị dâu cả tức đến khó thở.”
Sau trận chiến này, bà Lục và Lục Tâm Liên sợ nên không dám xúi giục Lục Bão Nhi, cũng không dám trộm đồ của bọn họ nữa.
Cô ta đi qua xem Lục Bão Nhi, kinh ngạc nói: “Bão Nhi sốt rồi.”
Hơn nữa khuôn mặt Lục Bão Nhi sưng cả lên, khiến người ta nhìn vào giống như là bị đánh.
Chị dâu cả Lục nghe vậy thì vội chạy tới, thấy phần mặt bên phải của con gái sưng vù lên, cô ta nhất thời giật nảy mình. Vừa này cũng đâu đánh con bé, sao mà lại thành thế này? Cô ta sốt ruột hét lên: “Em dâu, em dâu mau đến xem con bé này.”
Lâm Uyển đi lên trước nhìn: “Con bé mắc quai bị rồi, đây là bệnh truyền nhiễm. Mấy đứa trẻ khác đừng có tới gần, đầu tiên phải cách ly mấy ngày.”
Chị dâu cả Lục không quan tâm việc mắng hai mẹ con bà Lục nữa mà ôm con gái chạy đến trạm y tế. Cô ta nhìn thấy em dâu hai thì lập tức nói: “Em dâu, em nấu cơm nhé.”
Chị dâu hai Lục: “Chị mau đi đi, em dẫn theo Quải Nhi nấu cơm.”
Hàng xóm cũng phải quay về nhà nấu cơm, rất nhanh trong sân đã trống không.
Ông Lục, bà Lục, Lục Tâm Liên, ba người cảm thấy không còn mặt mũi nên nằm trên giường đất, không ai muốn nấu cơm.
Anh hai Lục quay về, trong lòng có chút không nỡ, lén nói với vợ mình: “Chị dâu cũng quá đáng sợ.”
Chị dâu hai trừng mắt sắc lẹm nhìn anh ta: “Cút!”
Khi nãy anh hai Lục ở chỗ làm nghe nói chị dâu cả và mẹ đánh nhau muốn đi về xem thế nào, nhưng lại bị chị dâu hai ngăn cản. Chỉ cần không có đàn ông bảo vệ, bà Lục có thể là đối thủ của chị dâu cả ư? Có ít người không bị trừng trị, bà ta luôn đắc ý lắm.
Hừ, thế mà dám nhân lúc cô ta không ở nhà, đi vào nhà cô ta ăn trộm bột mì, đây chẳng phải muốn đổ oan cho cô ta ăn vụng bột mì của thanh niên trí thức? Sao lại xấu xa như thế. Cho bà trộm này, để xem bà còn dám trộm nữa không.
Anh hai Lục: “Vậy… Em giúp mẹ nấu bữa cơm nhé?”
Chị dâu hai ném gáo nước vào vại, lạnh lùng đáp: “Nếu anh hiếu thảo như vậy, anh nấu đi? Dù sao bọn em cũng là ba cô con dâu ăn cháo đá bát, không hiếu thuận.”
Cô ta và chị dâu cả coi Lâm Uyển là người đáng tin cậy, cảm thấy nếu đứng bên Lâm Uyển thì cánh đàn ông cũng không dám làm gì bọn họ.
Vốn dĩ anh hai Lục còn muốn kiên cường một chút, để bọn họ có chừng mực, đừng quá mức bắt nạt mẹ và em gái, bây giờ phong thủy luân chuyển, là mẹ và em gái bị đánh, người làm con trai như anh ta cũng đau lòng, chẳng qua nghe vợ nói ba cô con dâu, đó chính là Lâm Uyển cũng có phần, anh ta đành ngậm miệng.
Đắc tội với ai cũng không thể đắc tội với Lâm Uyển, trong lòng anh ta khắc sâu chân lý này.
Chị dâu hai nhìn dáng vẻ đó của anh ta thì chế giễu nói: “Anh đau lòng thì anh nhịn đói với bọn họ đi. Anh có biết mẹ anh xấu xa thế nào không? Bà ấy xúi Bão Nhi ra tay với Tiểu Quang, muốn đẩy thẳng bé vào chuồng heo, con mẹ nó, đây là chuyện mà con người có thể làm sao? Chỉ có loại người xấu xa như mẹ anh mới có âm mưu xấu xa đấy thôi.”
Anh hai Lục bị châm chọc lông mày cau lại, mặt đỏ bừng: “Nói linh tinh, không thể nào, cho dù mẹ chúng ta có quá đáng đến mấy cũng không thể…”