Lúc này chị dâu cả đã cõng Lục Bão Nhi về, vừa đến cửa đã tuyên bố sau này sẽ gọi con bé là Đậu Hoa: “Không cho phép bất kỳ ai được gọi con bé là Bão Nhi, cái tên vớ va vớ vẩn.”
Lục Chính Kỳ: “Đậu Hoa nghe thật hay. Đậu Hoa, chú tư có thể hỏi cháu chút chuyện không?”
Chị dâu cả cũng không ngăn cấm mà để con gái và Lục Chính Kỳ nói chuyện, cô ta thì đi đến nhà em dâu hai nấu cơm.
Lục Chính Kỳ dẫn Đậu Hoa đến mái hiên phía đông, hỏi cô bé chuyện bà nội xúi giục cô nhóc đánh em trai: “Đậu Hoa, cháu chỉ cần nói sự thật, chú tư không đánh không mắng cháu, chỉ cần cháu nói thật, chú tư sẽ cho cháu 5 hào. Nhưng nếu cháu nói dối, ông kẹ sẽ đứng đầu giường nhìn cháu đấy.”
Đậu Hoa căng thẳng nuốt nước bọt: “Vậy, vậy nếu cháu nói thật, chú, chú có thể giữ bí mật được không.”
Không thể nói cho mẹ và thím ba được.
Lục Chính Đình gật đầu.
Đậu Hoa nhỏ tiếng kể: “Bọn họ bảo cháu châm kim vào Tiểu Quang, thím ba đã châm bà nội, nên bà muốn châm lại, bảo cháu châm, người khác không nhìn ra được…”
Đùng đoàng….
Nó bùng nổ trong tâm trí Lục Chính Kỳ như sấm sét trên vùng đất khô cằn.
….
Trong lòng Lục Chính Kỳ có một loại cảm giác không thể nói thành lời, trong đầu anh ta rối như tơ vò. Vốn dĩ anh ta cảm thấy chị dâu cả và mẹ mình đánh nhau chắc do có Lâm Uyển đứng sau xúi giục, anh ta còn muốn đi tìm Lâm Uyển để nói cho rõ ràng rằng đã chia nhà rồi thì đừng có can thiệp vào chuyện trong nhà nữa.
Nào có biết được bản thân mình sai lầm đến vô lý, ngoài cái khăng khăng chắc nịch của mẹ và em gái mình, thì theo lời chị dâu hai và cháu gái không hề có bóng dáng của Lâm Uyển.
Mẹ và em gái của anh ta ác độc thế sao? Nếu là trước đây thì có đánh chết anh ta anh ta cũng không tin.
Anh ta luôn cảm thấy mẹ anh ta chỉ có chút thiên vị, chỉ cần là con người thì ai không có thứ mình thích cơ chứ? Có người không thích ăn ớt, có người không thích ăn chua, còn có người không thích ăn rau mùi.
Có sự thiên vị với một sự vật nào đó, vậy thì đương nhiên là có thể thiên vị người khác rồi. Thích người này không thích người kia, đó cũng là chuyện thường tình.
Cha mẹ trong thiên hạ không xử lý việc một cách công bằng, ít nhiều gì cũng có ý thiên vị. Ai mà không như thế cơ chứ?
Mẹ anh ta cũng chỉ là thể hiện rõ hơn thôi.
Ngoài việc năm ấy bà ta đối xử hơi quá đáng với anh ba, những điều khác… Bảo anh cả đánh chị dâu cả cũng không đúng, nhưng những việc khác thì không quá khác người, hành xử giống với đại bộ phận mẹ chồng trong thôn.
Còn về em gái, con bé có chút ngạo mạn, vì được sinh ra khi cha mẹ đã có tuổi, cha mẹ yêu chiều nó, nên các anh các chị cũng bằng lòng nuông chiều nó.
Nhưng mà nó trước nay rất lương thiện, chẳng qua là thích ăn diện, không thích làm việc, muốn mặc quần áo mới, đó chẳng phải là bệnh chung của tất cả con gái sao?
Vì sao mà mấy người Lâm Uyển không lại không dung con bé được chứ?
Đó đều là những suy nghĩ trước đây của anh ta, bây giờ đã bị lật đổ. Người mẹ và em gái vốn dĩ trước đây tuy là có chút chua ngoa đanh đá nhưng vẫn còn mặt lương thiện, bỗng chốc biến thành bộ dạng ác độc.
Anh ta sợ hãi đến giật mình, toàn thân lạnh toát.
Đậu Hoa nhìn anh ta, thận trọng hỏi: “Chú tư?”
Lục Chính Kỳ hít một hơi thật sâu, nắm tay đang bóp chặt được thả lỏng, lấy 5 hào từ trong túi ra đưa cho cô bé: “Lời này cháu có nói cho người khác chưa?”
Đậu Hoa lắc đầu: “Chưa ạ, cháu chưa nói cho mẹ cháu với thím ba đâu, cháu chỉ nói cho chú nghe thôi.”
Lục Chính Kỳ: “Vậy thì cháu quên chuyện này đi, bà nội và cô út chỉ bảo cháu bắt nạt em trai thôi, đánh hai cái thôi, không còn gì nữa, đúng không nào?”
Đậu Hoa gật đầu: “Đúng ạ.”
Bà nội và cô út chỉ bảo cô bé bắt nạt em trai, đánh hai cái, không bảo cô bé làm gì khác nữa. Chỉ cần sau này cô bé thay đổi thì sẽ không còn ai biết nữa.
Cô bé thích thú giấu tiền vào túi áo, nhồi rồi nhét, sợ bị rơi mất.
Ban đầu Lục Chính Kỳ còn muốn xoa xoa đầu cô bé nhẹ nhàng như trước đây, không biết tại sao, nhìn dáng vẻ cười đùa đến hồn nhiên ngây thơ thế kia của cô bé, thế mà anh ta lại cảm thấy ớn lạnh.
“Sau này đừng đi theo bà nội và cô út nữa, chơi với Quải Nhi nhiều vào, giúp em ấy làm việc biết chưa hả?”