Trong lòng Đậu Hoa không bằng lòng, việc gì mà cô bé phải làm việc, nhưng cô bé vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Lục Chính Kỳ: “Cháu là một đứa trẻ, có vài chuyện cháu không biết đúng sai. Bây giờ chú nói cho cháu nghe, lười biếng, tham ăn, đâm bị thóc chọc bị gạo đều là những chuyện không đúng, âm thầm đánh người càng không đúng. Không được có ý nghĩ hại em trai nữa, nếu không thì chú chẳng những không cho tiền mà còn bắt cháu lại, nhớ rõ chưa?”
Sắc mặt Đậu Hoa thay đổi, vội vàng gật đầu, ngoan ngoãn đáp: “Chú tư cháu biết sai rồi, cháu không dám có lần sau đâu.”
Lục Chính Kỳ thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần dẫn dắt tốt cho đứa nhỏ này, vẫn còn có thể thay đổi.
Anh ta đi đến hiên đằng tây, chị dâu cả và chị dâu hai đang ngồi nói chuyện.
Anh hai Lục nhìn thấy anh ta thì vội đứng dậy: “Em tư, lại ăn cơm này.”
Lục Chính Kỳ lắc đầu, anh ta nói với chị dâu cả Lục: “Chị dâu, chuyện hôm nay xin lỗi chị, em sẽ nói chuyện tử tế với mẹ và Tâm Liên.”
Chị dâu cả: “Bỏ đi, chú không ở nhà nên không phải lỗi của chú.”
Chị dâu hai thấy sắc mặt Lục Chính Kỳ cũng nguôi giận: “Chú tư vẫn biết phân biệt đúng sai, thôi được rồi, sau này chúng ta ai sống cuộc sống của người nấy.”
Lục Chính Kỳ nở nụ cười, anh ta quay về gian chính.
Giang Ánh Nguyệt đã giúp nấu cơm xong, ân cần nhìn anh ta: “Chính Kỳ, anh đừng buồn, ngay cả người quan thanh liêm còn khó giải quyết được việc gia đình. Một gia đình ở gần nhau khó mà tránh khỏi mâu thuẫn.”
Lục Chính Kỳ cụp mắt nhìn cô ta, Giang Ánh Nguyệt là một cô gái đơn thuần lương thiện ở thành phố, cô ta sẽ không hiểu được loại mâu thuẫn này trong một đại gia đình. Trong lòng anh ta thấy có lỗi với Giang Ánh Nguyệt, ban đầu cứ tưởng bảo cô ta đến đây để chăm sóc cô ta, ai mà biết được là lại làm khó Giang Ánh Nguyệt. Nhưng cô ta thấu tình đạt lý, không so đo.
“Khiến em chịu thiệt rồi.” Anh ta thương tiếc nhìn cô: “Để em cười chê.”
Giang Ánh Nguyệt lắc đầu: “Anh nói gì thế, sao mà em lại cười chê chứ? Chỉ là em… cảm thấy bản thân vô năng, không giúp được chuyện gì, không thể giải quyết mâu thuẫn hộ anh.”
Lục Chính Kỳ đổi sang chủ đề khác, hỏi cô ta học hành trong thôn thế nào rồi. Sau khi biết cô ta không đến trạm y tế mà là theo chân người trong thôn bắt đầu làm việc, trong lòng anh ta như thả lỏng, nhưng lại càng thấy áy náy, muốn xin lỗi Giang Ánh Nguyệt, bảo cô ta đi làm vất vả rồi.
“Em chịu thiệt mấy ngày trước nhé, qua đợt này anh thăng chức rồi sẽ nghĩ cách điều chuyển em đến công xã.” Lục Chính Kỳ liều mạng làm việc, thành tích cũng không tồi, hơn nữa đối xử hòa nhã tốt bụng với mọi người. Các bộ lớn nhỏ ở công xã rất yêu quý anh ta, anh hy vọng sớm được đề bạt lên làm chính thức.
Giang Ánh Nguyệt cười, dịu dàng đáp: “Ngày nào anh cũng mệt mỏi mà còn phải lo lắng cho gia đình, xong còn quan tâm em nữa, đâu ra mà lắm sức lực như vậy hả. Chính Kỳ, anh quá vất vả. Anh yên tâm đi, em sẽ chăm sóc tốt cho bản thân. Bao nhiêu bạn học đều xuống nông thôn, không chỉ có một mình em. Nếu đã vậy… Em sẽ không hối hận đâu.”
Trong lòng Lục Chính Kỳ có một luồng khí sục sôi: “Em yên tâm, đợi khi nào anh kiếm đủ tiền, chúng ta sẽ…”
Anh ta muốn dành cho cô ta một cuộc sống tốt hơn, khiến cô ta cảm thấy ở nơi đây không hối hận.
Chỉ là, có lẽ năm sau, năm sau nữa là bọn họ về tỉnh rồi đúng không? Anh ta lại không nói nên lời kết hôn.
Bà Lục nằm trên giường đất kêu gào đói bụng.
Lục Chính Kỳ mau chóng đáp lại, Giang Ánh Nguyệt bảo anh ta mau chóng dọn cơm đi. Cô ta thì đi đến hiên đằng tây ăn đồ của mình. Bọn họ ăn xong thì còn phải đến đội sản xuất, khẩu phần lượng thực không đủ, đến đội sản xuất giúp làm việc, xem xem có thể kiếm được chút lương thực không.
Bà Lục thấy con trai bê cơm lên thì vừa lau nước mắt vừa nhỏ tiếng mắng nhiếc: “Con xem thế nào đánh lại giùm mẹ, thật đúng là điên mà.”
Lục Chính Kỳ đứng đằng trước giường đất, nhìn bà ta và Lục Tâm Liên: “Hai người làm chuyện gì bản thân không biết à? Nếu như khi con và Tâm Liên còn nhỏ, có người làm thế với tụi còn thì mẹ có phát điên lên không?”
Bà Lục há to miệng: “Mẹ làm gì? Mẹ chẳng làm gì cả, mấy con đàn bà đó cấu kết với nhau bắt nạt người mẹ chồng như mẹ đó…”
Trong lòng Lục Chính Kỳ vô cùng chua xót: “Mẹ, lúc nhỏ vì con nghịch ngợm, cõng Tâm Liên đi chơi lung tung mà ngã. Mẹ lại trách anh ba không trông coi tụi con tốt, khiến anh ấy bị…”