“Nói láo!” Trong chốc lát bà Lục đầy sức lực, biến từ bộ dạng chật vật sắp chết thành tinh thần chiến đấu cao độ: “Ai nói hươu nói vượn, bịa đặt như thế với con hả? Mẹ chỉ đánh nó một chút, chuyện kia là vô tình, còn có thể trách mẹ ư? Sao nào, chúng nó lại nói xấu sau lưng mẹ à? Muốn đâm cột sống cả đời mẹ ư?”
Lục Chính Đình lắc đầu: “Không ai nói cả.”
Lúc đó anh ta đã lớn vậy rồi, sớm đã nhớ rõ chuyện này.
Lục Tâm Liên bất mãn nhìn anh ta: “Anh à, anh sao thế? Sao không giúp mẹ và em, trái lại còn chỉ trích mẹ nữa? Chuyện ngày hôm nay là do bọn họ không đúng. Lục Chính Đình mua đài cát sét cho mẹ vợ anh ta mà không mua cho cha mẹ ruột, có phải anh ta chính là đồ ăn cháo đá bát không? Nghĩ cho người ngoài chẳng thèm để ý đến người nhà! Lâm Uyển có đồ gì thì đều mang về nhà cô ta, tiền kiếm được cũng mang về nhà mẹ đẻ tiêu. Thuốc thang cho cha và anh trai cô ta chẳng phải là tiền của nhà chúng ta sao?”
Lục Chính Kỳ: “Chia nhà rồi, bọn họ là bọn họ, tiền của bọn họ là của nhà bọn họ.”
“Thế không thể cho mẹ và em gái một chút sao? Có đứa con trai nào như anh ta không?” Lục Tâm Liên tức đến mức thở hổn hển, tủi thân vô cùng. Cô ta bị chị dâu cả đánh, anh cả không ở nhà, anh tư không thương xót cho cô ta, còn chỉ trích mẹ và cô ta.
Thế này là thế nào?
Lục Chính Kỳ có chút không kiên nhẫn được nữa: “Không cần nói đến chuyện tiền nhà anh ba là do ai tiêu, tiền của bọn họ do bọn họ tự mình quyết định, không cần chúng ta quyết định thay.”
Bỗng nhiên anh ta cứng rắn như thế, Lục Tâm Liên bị dọa cho hết hồn, sững sờ nhìn anh ta.
Ban đầu ông Lục vẫn luôn nằm bên kia tức giận, lúc này nói: “Thôi được rồi, thằng tư đi làm rất vất vả, đừng phiền tới nó.”
Lục Tâm Liên giận hờn không ăn cơm, muốn lấy cái cớ không ăn như trước đây để dọa dẫm người nhà.
Nhưng Lục Chính Kỳ nghiến răng nghiến lợi không để ý đến cô ta.
Anh ta hiểu rõ cô cháu gái lớn này. Mặc dù cô bé hay nói dối người khác nhưng chưa từng nói dối anh ta. Anh ta thường mua chút kẹo ngọt chia cho mấy đứa trẻ trong nhà, vậy nên đứa cháu gái lớn này cũng hay gần gũi với anh ta, nói với anh ta những lời nói thật. Anh ta có thể phân biệt được dáng vẻ nói dối của cô bé thế nào, dáng vẻ nói thật thế nào, lần này con bé không nói dối.
Ăn cơm xong, Lục Chính Kỳ thu dọn bát đũa: “Chuyện ngày hôm nay náo loạn vô cùng, sau này hai người đừng quản chuyện của Đậu Hoa, cũng đừng để nó đến nhà chính, cũng đừng có bảo nó làm cái gì.”
Bà Lục khóc thút thít: “Sao đến cả cái tên mẹ đặt cho cũng không gọi nữa thế? Thế này là muốn chống đối mẹ đến cùng hả? Cháu gái cả của mẹ, mẹ còn không thể quan tâm dạy dỗ ư, sao những người này lại xấu xa đến thế.”
Lục Chính Kỳ: “Vì sao con lại không cho con bé đến thì mẹ nên tự mình rõ mới phải chứ. Hôm nay chưa có chuyện tai họa gì xảy ra, nếu như tạo nên rắc rối lớn thì chuyện không chỉ đơn giản như hôm nay thôi đâu.”
Theo như tác phong hành sự của Lâm Uyển và anh ba, nếu như Tiểu Quang xảy ra chuyện gì thì hậu quả sau này không thể tưởng tượng nổi đâu.
Lục Tâm Liên tủi thân vô cùng, chỉ trích Lục Chính Kỳ càng ngày càng thiên vị người ngoài.
Lục Chính Kỳ cười khẩy: “Nếu mà em thấy ở nhà không tốt thì để anh đổi cho em một đại đội khác để đi làm nhé!”
Lục Tâm Liên sợ hãi lập tức ngậm miệng, không dám tin nhìn anh ta, sao anh tư cũng thay đổi rồi? Lẽ nào Lâm Uyển đã nói với anh ta điều gì đó?
Lục Chính Kỳ bưng mâm bát đi xuống, đứng ở trong sân nghe thấy tiếng cười nói của mấy đứa trẻ vọng tới từ mái hiên đằng Tây.
Quải Nhi và Khiếm Nhi cũng đang nói muốn đổi tên, không thể gọi mấy cái tên quê mùa thế được. Khó nghe. Người ngoài đều cười chê, toàn nói hai đứa là của nợ, muốn bắt mấy đứa đi.
Lúc đầu bà Lục muốn đặt tên cho cháu gái, tên cháu gái cả có ý là ăn no, những đứa khác là mấy tên quỷ đòi nợ, Quải Nhi, Khiếm Nhi, đều muốn trả treo một chút, vay nợ một chút, không cho ăn no.
Chị dâu hai cười: “Bác gái cả của các con rất biết đặt tên, để bác ấy đặt cho.”
Chị dâu cả Lục: “Bác thì biết gì chứ, để thím ba đặt cho.” Cô ta muốn bảo Lâm Uyển đặt cho Đậu Hoa một cái tên, nhưng mà thấy hình như thái độ của Lâm Uyển với Đậu Hoa không được tốt lắm, nên cô ta cũng không hỏi, tránh làm khó Lâm Uyển.
Nhưng Quải Nhi đã có ý kiến: “Con muốn tên là Học Y, Lục Học Y!” Cô bé rất tự hào.