Chị dâu hai Lục sinh bệnh, nhưng khiến bà ta vui vẻ vô cùng, thậm chí cảm thấy là mình đâm tiểu nhân có hiệu lực, cho nên tăng độ mạnh đâm tiểu nhân của chị dâu cả và Lâm Uyển.
Lâm Uyển nắm tay hai cậu bé về nhà, sủi cảo cũng độ ấm vừa phải vừa khéo vào miệng, thêm cả bác sĩ Kim, tuy rằng không phải người một nhà, nhưng cũng hòa thuận vui vẻ, ăn hạnh phúc vô cùng.
Bác sĩ Kim cầm rượu cùng cạn chén với Lục Chính Đình, anh ta uống không ít, cuối cùng lấy chiếc đũa gõ chén rượu bắt đầu ca hát.
Hát một một điệu dân gian, bài ca du dương trầm bổng, lại không nghe rõ ca từ.
Lâm Uyển trêu ghẹo anh ta: “Bác sĩ Kim, anh như vậy là vui hay không vui thế?”
Bác sĩ Kim: “Vui chứ, đương nhiên vui rồi, ăn sủi cảo còn có người dám không vui hả? Đó là thiếu đánh.”
Lâm Uyển: “Ăn sủi cảo sẽ vui sướng thành như vậy?”
Bác sĩ Kim: “Đương nhiên! Nhân sinh trên đời, không ngoài ăn, mặc, ở, đi lại, cha mẹ anh em, vợ con, công danh lợi lộc. Kỳ thật đều là hoa trong gương, trăng trong nước, ngắm hoa trong sương. Nói tóm lại cũng chỉ có ăn uống mà thôi. Có thể ăn được một bữa cơm hợp ý, cũng không dễ dàng, đêm nay, đủ rồi.”
Anh ta đứng lên, lắc lư giơ lên chén rượu, nâng về phía Lâm Uyển và Lục Chính Đình: “Nhân sinh như mộng, chúc hai vị trăm năm hảo hợp, không rời không bỏ. Tôi cạn ly hai người tùy ý.”
Anh ta nâng chén, uống một hơi cạn sạch rượu không tồn tại ở bên trong, sau đó xoay người lung lay lảo đảo rời đi, miệng còn nói lẩm bẩm cái gì đó.
Hai cậu bé lập tức bắt đầu bắt chước nâng chén, còn hỏi trăm năm hảo hợp có nghĩa gì.
Lâm Uyển đẩy Lục Chính Đình: “Anh ta làm sao vậy?”
Lục Chính Đình trầm ngâm: “Chuyện thương tâm chăng?”
Lâm Uyển từ chối cho ý kiến, loại người theo phái hiện thực thích ứng trong mọi tình cảnh sẽ không hiểu được có người sẽ vì một đoạn tình cảm mà buông bỏ cho toàn bộ quá khứ.
Nhất là tình cảm.
Mặc kệ lúc trước yêu sâu sắc cỡ nào, một khi không thể không chia lìa, đau đớn đi nữa cô cũng sẽ buông tay. Nếu đối phương phản bội, vậy càng không hề gì. Mặc kệ lúc trước có yêu đi nữa, từ giây phút đối phương phản bội đó, tình yêu của cô không liên quan tới anh ta nữa.
Cho nên, quên đi, người như cô sẽ không vì tình cảm mà phấn đấu quên mình, cũng không cần lo sợ không đâu.
Buổi tối, chờ bọn nhỏ đều đi ngủ, Lục Chính Đình vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, chậm rãi nói: “Lâm Uyển, anh vẫn luôn muốn đầu bạc đến già với em, không rời không bỏ, em nguyện ý không?”
Anh cố gắng kiềm chế giọng nói của mình, cố gắng thấp giọng, nhưng trái tim lại đập kịch liệt.
Anh không nghe thấy giọng nói của cô, nhưng cô ở trong ngực anh, anh nghĩ đó chính là câu trả lời tốt nhất của cô.
Ngoài dự kiến của anh chính là, cô cho anh câu trả lời rất tốt.
Nếu nguyện ý đầu bạc đến già không rời không bỏ, vậy trước tiên bắt đầu ở cùng một chỗ đi.
Cô chủ động hôn lên môi anh, nguyện ý cho anh một khởi đầu càng cao.
Mà anh vốn băn khoăn, tự ti, cũng đều bị sự dịu dàng của cô hỏa thiêu thành lửa cháy lan ra đồng cỏ, bệnh tình của anh sẽ không chuyển biến xấu nữa, sẽ càng ngày càng tốt, anh có thể ở bên cô đến già, anh có tư cách nói yêu cô.
“Anh yêu em, Uyển Uyển.” Dáng vẻ của người đàn ông động tình, là phong cảnh đẹp nhất trong đêm khuya, tiếng nói gợi cảm đến mức tận cùng, đem lời tỏ tình tầm thường nhất trở nên rung động đến tâm can.
…
Đối với nam nữ thanh niên mới nếm thử trái cấm mà nói, dù là đàn ông hằng ngày dịu dàng săn sóc cỡ nào, ở loại thời điểm này bọn họ đều sẽ có hơi không khống chế được mà biểu hiện ra một mặt cường thế bá đạo của mình, kết quả là vẫn có chút nghiêm trọng.
Dù sao ngày hôm sau Lục Chính Đình tinh thần phấn chấn thức dậy phục kiện, lại làm bữa sáng, chờ khi bốn chàng trai bọn họ ăn cơm, Lâm Uyển còn đang ở trong ổ chăn say giấc nồng.
Bác sĩ Kim không thấy Lâm Uyển, bèn hỏi hai cậu bé: “Bác sĩ Lâm đâu?”
Lục Minh Lương: “Đang ngủ.”
Tiểu Minh Quang: “Mẹ cháu uống say.”
“Uống say?” Bác sĩ Kim buồn bực. Tối hôm qua cô ấy không uống rượu mà, ngược lại anh ta và Lục Chính Đình uống không ít. Bình thường anh ta rất ít mua đồ, toàn bộ tiền chủ yếu đều mua rượu tích trữ, tối hôm qua hai người uống một bình rưỡi. Nhưng dù cho bản thân anh ta say lợi hại cỡ nào, anh ta cũng không nhớ Lâm Uyển từng uống.