“Đúng vậy, uống say, cha cháu nói, uống say sẽ thích ngủ.” Cậu bé nói với Lục Minh Lương: “Anh trai nhỏ, sau này chúng ta cũng không thể uống rượu, ngủ rồi làm lỡ cuộc vui.”
Bác sĩ Kim nhìn tiểu Minh Quang, tò mò thật sự, đứa nhỏ này lúc trước không nói một chữ, bây giờ cái miệng nhỏ nhắn này bô lô ba la biết nói chuyện như vậy, đứa nhỏ hơn tuổi cậu bé cũng không lưu loát bằng cậu bé.
Lục Minh Lương lại lo lắng nói: “Thím ba có thể nào bị bệnh hay không? Anh phát sốt cứ thích ngủ.”
Tiểu Minh Quang quay đầu hỏi Lục Chính Đình bên cạnh, vỗ anh: “Cha, mẹ con bị bệnh hả?”
Lục Chính Đình lắc đầu: “Không đâu.” Anh bảo bọn nhỏ ăn cơm, cũng không giải thích vì sao Lâm Uyển không thức dậy ăn cơm.
Bác sĩ Kim nhìn giữa ánh mắt anh lộ ra nét vui mừng, mặt mày vốn trong trẻo nhưng lạnh lùng lúc này tràn đầy tươi cười dù giấu cũng không giấu được, đây là có chuyện gì tốt rồi.
Nhưng ngẫm lại hai vợ chồng này, mỗi ngày dính lấy nhau nhau, có thể có chuyện tốt gì?
Ồ, có lẽ nào bác sĩ Lâm có thai, vậy là mang thai sao?
Lục Chính Đình thấy biểu tình phong phú trên mặt bác sĩ Kim, từ đoán đến dò xét đến cuối cùng không biết nghĩ đến cái gì giống như bừng tỉnh đại ngộ. Bản thân anh tuy rằng vui mừng như trong lòng có bảy con ngựa hoang đang chạy điên cuồng, hơn nữa đã chạy không ngừng vó cả một vòng dọc theo bản đồ nước nhà, nhưng anh cũng không muốn chia sẻ sự vui sướng này với người khác. Anh là một người trầm lặng bình tĩnh, bi thương cỡ nào một mình yên lặng tiêu hóa, vui sướng cũng có thể một mình lẳng lặng hưởng thụ.
Bác sĩ Kim cười rộ lên với Lục Chính Đình: “Chúc mừng.” Sợ Lục Chính Đình không hiểu, anh còn chắp tay khom lưng làm một động tác chúc mừng.
Hai cậu bé hiếu kỳ nói: “Chúc mừng cái gì?”
Bác sĩ Kim vừa muốn nói, lại nhớ tới người nông thôn mang thai ba tháng đầu tiên không được hé răng, sợ thai bất ổn, bình thường chờ ba tháng sau mới nói cho người ta. Anh ta sợ con nít không hiểu chuyện đi ra ngoài nói lung tung, cười cười: “Chuyện tốt.”
Hai cậu bé cũng vui vẻ lên, dù sao Lâm Uyển không bệnh là được, bọn họ cơm nước xong xuôi nói tiếng tạm biệt rồi chạy đến trường.
Lục Chính Đình liếc mắt nhìn bác sĩ Kim một cái, anh ta làm sao mà biết được?
Bác sĩ Kim cười hì hì: “Phải như vậy, để bác sĩ Lâm chú ý nghỉ ngơi nhiều, không thể đứng lâu, đến bệnh viện học tập có thể mệt chết không nhỉ?”
Lục Chính Đình nghi hoặc nhìn anh ta, mình không có kinh nghiệm, không thể đứng lâu sao? Điều này có gì cần chú ý không? Nhưng Kim Hướng Đông là bác sĩ, anh ta nói có phải có căn cứ khoa học gì hay không?
Bác sĩ Kim thấy vẻ mặt anh ta ngơ ngác, bèn lấy tư cách nhân sĩ chuyên nghiệp cung cấp chỉ đạo, bút tẩu du long*: “Từ giờ trở đi không được vận động kịch liệt tốt nhất không được cưỡi ngựa.”
笔走游龙: biến thể của 笔走龙蛇, nghĩa là mạnh mẽ sống động.
Lục Chính Đình: ??? Cưỡi ngựa cũng không được?
Bác sĩ Kim tiếp tục viết: “Cuộc sống vợ chồng phải tạm dừng.”
Lục Chính Đình: !!!!!
Chúng tôi mới bắt đầu, vì sao phải dừng, anh là thứ lang băm chuyên về cái gì vậy.
Anh đã chậm rãi rút ra từ trong niềm vui sướng thật lớn của mình, bắt đầu ý thức được bác sĩ Kim không cùng một mạch suy nghĩ.
Nhưng anh cũng không nói gì cả, chỉ làm bộ không biết, đứng dậy yên lặng rời đi, trở về nhìn xem Lâm Uyển thức dậy chưa.
Lâm Uyển đã tỉnh, nhưng thân thể không thoải mái khiến cô tùy hứng lười biếng ở trên giường trong chốc lát, dù sao đã trễ, cũng không có gì đáng ngại.
Lục Chính Đình thấy cô tỉnh: “Anh giúp em bưng cơm lại đây nhé.”
Lâm Uyển muốn nói không cần cô đi qua ăn là được, nhưng anh không nghe thấy.
Cô đứng lên mặc quần áo, không thể không nói cho dù người trẻ tuổi cũng nên tiết chế, buổi tối phải khơi thông vấn đề này với Lục Chính Đình một chút.
Đột nhiên, trong đầu truyền đến giọng nói của 999: “Chúc mừng kí chủ lần đầu làm phụ nữa!”
Lâm Uyển: “Á, mi đây là thiếu đánh à.”
999: “Hì hì, ký chủ yên tâm, Tiểu Cửu cũng không nhìn lén nghe lén nha. Tiểu Cửu vẫn luôn trong trạng thái offline để chữa trị, cái gì cũng không biết.”
Lâm Uyển: “Mi nói xem tôi có tin không.”
999: “Ha ha ha, không tin cô có thể thế nào, cắn tôi à… Thật có lỗi, chậm rồi. Tiểu Cửu theo dõi thân thể ký chủ chặt chẽ, rõ như lòng bàn tay đối với sự thay đổi dù mới hay cũ của ký chủ, lại càng không cần nói tới thay đổi rõ ràng như vậy.”
Nửa câu đầu còn là hình thức ngốc nghếch động kinh, nửa câu sau lập tức thành phong cách nghiêm trang máy móc.
Lâm Uyển:…