Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính (Dịch Full)

Chương 368 - Chương 385: Trộm Cắp 7

Unknown Chương 385: Trộm cắp 7

Cô rửa mặt trước, chờ Lục Chính Đình bưng đồ ăn lại ngay bên này ăn.

Lục Chính Đình thân thiết nhìn cô: “Muốn nghỉ ngơi một ngày hay không?”

Vẻ mặt Lâm Uyển buồn bực: “Nghỉ ngơi cái gì? Em lại không bị bệnh.” Nếu như nghỉ ngơi, ở mãi rong nhà, cũng nhàm chán.

Lục Chính Đình cười cười, bóc trứng gà cho cô, không biết có phải ảo tưởng của mình hay không, cô càng xinh đẹp. Đôi mắt đen giống như đứa trẻ vừa to vừa đen, lông mi vừa dày vừa tinh tế lộ ra con mắt vô cùng đen bóng.

Đôi mắt hạnh xinh đẹp này chỉ ở trước mặt anh mới có thể lộ ra thần thái sương mù mà quyến rũ, quyến rũ đến tột cùng. Nghĩ đến tối hôm qua, tim anh đập gia tốc, nhiệt huyết chạy về thủ đô.

Lâm Uyển trong lúc vô ý phát hiện đầu lỗ tai anh đo đỏ, kinh ngạc kề sát vào anh: “Anh sao thế? Phát sốt hả?”

Lục Chính Đình liếm cánh môi, không nhịn được lập tức hôn ngay khóe môi cô một cái.

Hai má Lâm Uyển nóng lên: “Em còn ăn cơm đó!”

Cô nhanh chóng đẩy Lục Chính Đình ra, trước kia không có làm vợ chồng thật, hai người ở trong phòng không thấy thế nào, bây giờ cứ luôn có một cảm giác thân mật xấu hổ giữa ban ngày ngay trong nhà.

Cô ăn sáng xong, rửa bát đũa của mình, sau đó đến phòng y tế.

Bác sĩ Kim đang uống trà hoa cúc nóng hổi hóng mát trước cửa phòng y tế, nhìn thấy Lâm Uyển lại đây, anh ta cười nói: “Chúc mừng.”

Mặt Lâm Uyển lập tức đỏ, bộ điên rồi hả, loại chuyện này có gì hay mà chúc mừng?

Bác sĩ Kim lại nói: “Cô còn có thể đến bệnh viện huyện không?”

Hai má Lâm uyển đỏ lên nóng hầm hập, bác sĩ Kim bị điên rồi hả? Bắt đầu từ đêm qua đã không thích hợp, bây giờ đây là… Vò đã mẻ không sợ rơi sao? Vì sao cô không thể đi bệnh viện? Chẳng lẽ là châm biếm cô luyến tiếc Lục Chính Đình phòng không gối chiếc. Tuy rằng tối hôm qua cô cũng… Cũng rất thích, nhưng cũng đâu phải không rời xa anh được.

Lâm Uyển thiếu chút nữa hoài nghi bác sĩ Kim bị thay tim rồi hoặc là đầu óc bị rút gân.

Cô nghĩ với tính tình của Lục Chính Đình, chắc chắn sẽ không khoe ra với người ta, như vậy làm sao bác sĩ Kim biết được?

Lẽ nào tối hôm qua… Động tĩnh lớn như vậy?

Cô rất chú ý mà.

Cô vào phòng y tế, ban đầu ba người đang ở cùng một chỗ khe khẽ nói nhỏ lập tức tản ra, làm bộ mỗi người bận việc của mình. Hồ Hướng Dương nhìn cô một cái: “Bác sĩ Lâm, qua vài ngày nữa cô phải đi bệnh viện huyện huấn luyện hả?”

Lâm Uyển gật đầu: “Đúng, các cậu đi theo bác sĩ Kim, ôn tập củng cố lại những gì đã học lúc trước một chút, gần như cũng có thể khám bệnh rồi.”

Dù sao có bác sĩ Kim coi chừng, sẽ không xảy ra vấn đề.

Hồ Hướng Dương cũng không nói với cô mình cũng sẽ đến bệnh viện huyện học tập, tránh cho cô tức giận.

Vương Phương Phương quan tâm cô một câu: “Bác sĩ Lâm cô không thoải mái sao?”

Trước kia Lâm Uyển luôn tới sớm hơn bọn họ, hôm nay lại đến trễ lâu như vậy, Lý Kim Linh và Tôn Húc Thành nói cô cố ý, Vương Phương Phương nghĩ rằng có thể cơ thể Lâm Uyển không thoải mái.

Lâm Uyển cố gắng nghiêm túc: “Cám ơn, tôi rất khỏe, không có việc gì.”

Cô nhanh chóng rời đi xem chị dâu cả Lục nấu thuốc mỡ, cô chế mấy phương thuốc mỡ, tự mình nấu thuốc mỡ, có xông nước uống, cũng có đun nóng sơ qua làm tan cơn đau ở chỗ đau. Trong khoảng thời gian này vẫn luôn nấu, nấu xong rồi bỏ vào trong bình, có người cần thì trực tiếp lấy một ít ra.

Có một phương thuốc không tệ có hai hiệu quả vừa trị vết thương do té ngã trật khớp, vừa trừ phong thấp trị đau nhức, Lâm Uyển muốn mang một ít cho bác sĩ Hoàng.

Bây giờ bình thường chị dâu cả Lục vừa học tập vừa làm việc, tiến bộ cũng rất lớn, hơn nữa mùa đông phần lớn con gái không có việc làm cũng không thể kiếm công điểm, mà cô ta còn có thể làm việc này, cô ta đã cảm thấy vô cùng tự hào.

Lâm Uyển chỉ cô ta mấy vấn đề chi tiết.

“Bác sĩ Lâm, có người tới tìm cô.” Vương Phương Phương ở phía trước kêu cô.

Lâm Uyển trở về, thì thấy Tằng Khải vác một cái túi, đoán là chạy tới, cả người nóng hôi hổi.

Thấy Lâm Uyển lại đây, Tằng Khải lập tức nói: “Bác sĩ Lâm, tôi mang giúp cô một ít cà rốt và su hào, thứ này ăn từ từ để lâu không hỏng.”

Lâm Uyển kinh ngạc nhìn thấy anh ta, từ công xã đến đây hơn mười dặm đường, anh ta cứ khiêng tới như thế? “Anh Tằng anh quá khách khí rồi, mau để xuống nghỉ ngơi một chút đi.”

“Một chút rau củ mà thôi, không nặng.” Anh ta đưa đến nhà bếp của nhà bác sĩ Kim cho Lâm Uyển.


Bình Luận (0)
Comment