Lâm Uyển: “Đương nhiên có thể.”
Cô phát hiện Chu Tú Phong học rất vững chắc, hiểu biết rất nhiều, gần như là toàn năng giống với các bác sĩ khác bây giờ.
Tìm được điểm hứng thú, hai người trò chuyện rất vui sướng, trò chuyện một hồi quên cả thời gian.
Đám người Kinh Diễm Xuân bên cạnh nồng nhiệt nghe bọn họ nói chuyện phiếm, cũng có thể học được rất nhiều tri thức.
Hồ Hướng Dương: “Thầy ơi, lên lớp!”
Những người khác cũng đều nhắc nhở: “Bác sĩ Lâm, bác sĩ Tiểu Chu, lên lớp đi, đừng trò chuyện nữa!”
Chu Tú Phong nâng tay ý bảo đã biết, anh ta cười nói với Lâm Uyển: “Nếu không thì bác sĩ Lâm đến dạy đi.”
Lâm Uyển lắc đầu: “Môn học này vẫn là anh tiếp lời của bác sĩ Chu đi.”
Chu Tú Phong: “Vậy cảm ơn, nếu giảng có chỗ nào không đúng, bác sĩ Lâm cứ chỉ ra.”
Anh ta đi lên bục giảng, cũng không lấy giáo trình và sách giáo khoa, mà lấy bức vẽ giải phẫu mà Lâm Uyển vẽ ở trên bảng đen trực tiếp giảng.
Các học sinh phía dưới cũng không có sách giáo khoa, đều là tự mình ghi chép lại, có thể nhớ bao nhiêu thì học bấy nhiêu, phải xem bản lĩnh của mọi người. Có người thông qua huấn luyện của bệnh viện cũng có thể học thành tài, trở thành bác sĩ chân trần có y thuật rất cao, mà có người huấn luyện mấy lần nhưng cũng chỉ biết tiêm kê thuốc trị đau.
“Môn này đến đây thôi, tiếp theo môn của bác sĩ Chu chúng ta mời bác sĩ Lâm giảng nhé.” Chu Tú Phong cầm lấy bông lau bảng bôi mặt chữ viết phấn bên trên.
“Bác sĩ Tiểu Chu đừng lau!” Có người kêu lên: “Chúng tôi còn không chưa nhớ hết mà.”
Chu Tú Phong giảng bài rất lôi cuốn người khác, rất nhiều người nghe giảng bài theo tiết tấu của anh ta kết quả quên mất ghi chép lại, lúc này đang múa bút thành văn.
Chu Tú Phong bỏ bông lau bảng xuống đi xuống bục giảng: “Bác sĩ Lâm, còn có ít thời gian, mọi người có thể tự học, chúng ta đến phòng khám bệnh nhìn thử nhé?”
Khi Lâm Uyển đeo túi xách cùng Chu Tú Phong đi đến phòng khám của bệnh viện, vừa lúc nhìn thấy Lục Chính Đình ở một bên trò chuyện với người ta. Cô nói một tiếng với Chu Tú Phong, sau đó đi qua, vỗ cánh tay của Lục Chính Đình.
Lục Chính Đình quay đầu nhìn thấy cô, biểu cảm vốn lãnh đạm lập tức sinh động lên: “Tan học rồi?”
Lâm Uyển lắc đầu, cô chỉ vào Chu Tú phong ở bên cạnh, giới thiệu với Lục Chính Đình một chút: “Chu Tú Phong, bác sĩ ngoại khoa, tới tham quan phòng khám bệnh với m.”
Cô lại giới thiệu với Chu Tú Phong: “Bác sĩ Tiểu Chu, đây là Lục Chính Đình, chồng tôi.”
Trước đó Chu Tú Phong đã chú ý tới Lục Chính Đình, dù sao anh rất dễ thấy có muốn không chú ý cũng khó, nghe người ta nói anh không nghe được còn cảm thấy rất tiếc nuối. Anh ta thấy Lâm Uyển và Lục Chính Đình trao đổi dựa vào viết chữ cùng với khoa tay múa chân, nhưng thủ ngữ ra hiệu vô cùng cá nhân hóa, đều không phải là thủ ngữ chính quy, có lẽ là thói quen động tác tay giữa người thân mật.
Anh ta bắt tay với Lục Chính Đình, nói với Lâm Uyển: “Hai người có nghĩ tới học thủ ngữ hay không?”
Lâm Uyển cười lắc đầu: “Không cần.”
Đối với người bình thường mà nói, muốn dốc lòng học tập một môn thủ ngữ, không phải chuyện dễ dàng. Mà Lục Chính Đình có thể nói có thể đọc, đối với người bình thường mà nói, cảm thấy vẫn là viết chữ thuận tiện hơn. Dù sao ngoại trừ Lâm Uyển, những người khác cũng sẽ không trao đổi với anh nhiều lắm, năng lực lý giải của anh lại mạnh, thường thường người khác viết mấy chữ mấu chốt đã có thể lĩnh hội, cho nên trao đổi với nhau cũng không có ngăn cách quá lớn.
Nhưng ở trong cái nhìn của Chu Tú Phong, nếu học được thủ ngữ, trao đổi với nhau đương nhiên nhanh hơn cũng tiện hơn là viết chữ. Anh ta cảm thấy phương tiện trao đổi trước mắt, sẽ hạn chế sự tự do trao đổi của Lục Chính Đình với thế giới bên ngoài, tất nhiên không thể thoải mái.
“Lúc trước tôi từng tiếp xúc, vừa vặn biết một ít thủ ngữ đơn giản, nếu hai người có cần, tôi có thể gửi thư nhờ người ta gửi một quyển sách thủ ngữ lại đây.”
Thủ ngữ là ngôn ngữ chuyên dụng cho người câm điếc, lúc này trường khuyết tật tương đối ít, hơn nữa đều xây dựng ở thành thị lớn, thành phố, thị trấn bình thường đều không có.
Lục Chính Đình không nghe thấy nhưng có thể phát ra tiếng, học thủ ngữ sẽ dễ dàng hơn một chút, chỉ có điều còn cần người bên cạnh phối hợp sử dụng.
Lâm Uyển viết vài chữ thủ ngữ, hỏi anh có cần hay không.
Lục Chính Đình lắc đầu, nếu muốn học, người đầu tiên phải học chính là cô, cô lại nhiều công việc như thế, quá mệt mỏi.
Dù sao anh có thể đọc hiểu phần lớn ngôn ngữ môi của cô, chuyện quan trọng cũng có thể viết chữ, trao đổi cũng không có vấn đề gì.