Lâm Uyển lại cảm thấy rất hứng thú, nếu học thủ ngữ rồi cô và Lục Chính Đình trao đổi với nhau lại càng thuận tiện, dù sao mỗi lần viết chữ cô ngại phiền phức chỉ viết mấy từ mấu chốt, hiển nhiên trả lời thiếu, như vậy với anh mà nói không công bằng.
Nếu có thủ ngữ, vậy tiện hơn.
“Bác sĩ Tiểu Chu, nếu như tiện, phiền anh mua giúp chúng tôi một quyển, tiền và phí bưu điện thì chúng tôi bỏ ra.” Bây giờ gửi hàng đều là đến bưu điện, tốc độ chậm, giá cả cũng không rẻ. Một quyển sách có thể mấy hào, phí bưu điện sẽ dựa theo đường đi để tính.
Chu Tú Phong cười nói: “Chờ gửi lại đây rồi nói sau.”
Lâm Uyển bảo Lục Chính Đình đi làm việc trước đi, cô đến phòng khám bệnh nhìn thử, chờ buổi trưa ăn cơm đến căn tin hội hợp.
Lục Chính Đình đã kết thúc cuộc họp, kế tiếp có mấy bài viết và báo cáo phải viết, với anh mà nói loại chuyện hạ bút thành văn này, cũng không có gì khó viết. Vốn anh muốn nói chuyện với Lâm Uyển, nếu cô có công việc, anh sẽ tùy tiện tìm một chỗ viết vài thứ chờ một lát.
Lâm Uyển cùng Chu Tú Phong đến phòng khám bệnh, vừa lúc có một người bệnh cần phẫu thuật cắt bỏ a-mi-đan.
Lâm Uyển vẫn chưa từng nghiên cứu về phương diện này, không quá hiểu biết, cho nên đối với việc a-mi-đan nhiễm trùng sẽ phải cắt bỏ cảm thấy có chút nghi hoặc.
Chu Tú Phong giải thích với cô nói: “Người bệnh a-mi-đan rất dễ nhiễm trùng, mỗi lần đều phát sốt, vừa không cẩn thận là sẽ bị nhiễm cuống phổi và phổi, sau đó dẫn tới ho khan kịch liệt. Kế tiếp còn có thể khiến cho trái tim người đó không khoẻ, dễ gây ra chứng viêm cơ tim vân vân. Nửa tháng trước lần nhiễm trùng này của cô ấy vô cùng nghiêm trọng, sau đó bác sĩ Chu đề nghị giảm nhiệt, qua hai vòng cắt bỏ, hôm nay có thể bố trí rồi.”
Lâm Uyển gật đầu, thứ mình cần học vẫn rất nhiều. Cô phát hiện trí nhớ của Chu Tú Phong rất tốt, cũng đủ quan tâm với người bệnh, người bệnh anh từng khám qua chỉ cần bệnh án sơ lược đặc biệt chút, anh ta đều có thể thuộc như lòng bàn tay.
Bác sĩ Chu nhìn thấy bọn họ lại đây, dặn dò một tiếng, nói: “Tú Phong, cháu sắp xếp một chút, buổi chiều làm phẫu thuật nhỏ.”
Ông ấy lại nói với Lâm Uyển: “Bác sĩ Tiểu Lâm, cháu cũng có thể vào phòng phẫu thuật quan sát trao đổi.”
Loại phẫu thuật nhỏ này, chỉ cần gây tê, khử trùng đúng chỗ, thật ra bệnh viện của công xã thậm chí là phòng y tế của đại đội đều có thể làm, quan trọng nhất vẫn là y thuật của bác sĩ có thích hợp hay không.
“Cảm ơn bác sĩ Chu, bác sĩ Tiểu Chu, vậy buổi chiều cháu sẽ đi theo học tập.”
Đảo mắt tới thời gian cơm trưa, bác sĩ Chu mời Lâm Uyển: “Cùng nhau ăn cơm đi, thuận tiện trao đổi một chút hiệu quả của chương trình học như thế nào.”
Ông ấy nói với Chu Tú Phong: “Cháu đi nói với chủ nhiệm Hoàng, bảo ông ấy cùng đến ăn cơm.”
Chu Tú Phong thấy mặt Lâm Uyển lúng túng, cười nói: “Bác sĩ Chu, chồng của bác sĩ Lâm ở bên kia kìa.”
Bác sĩ Chu lập tức nói: “Vừa khéo, bác sĩ Tiểu Lâm kêu chồng cháu tới, bọn chú bảo nhà bếp làm một bữa.” Ông ấy nhìn ngoài cửa không có ai, cười nói với Lâm Uyển cười nói: “Nước luộc rau cải trắng, mỗi ngày ăn thật sự là quá đủ rồi, quai hàm cũng mệt tới hoảng sợ.”
Lâm Uyển cũng cười: “Bác sĩ Chu, vậy chúng ta gặp ở căn tin.”
Cô đi ra ngoài tìm Lục Chính Đình, liếc mắt một cái đã nhìn thấy anh đứng ở cửa căn tin. Đúng thời gian cơm trưa, anh đứng ở nơi đó lập tức giống với người mẫu mà căn tin mời tới đơn giản là chẳng cần quá mời gọi người gì cả. Rất nhiều người đều chào hỏi anh, thậm chí còn có một bạn học nữ đi lên hỏi anh là bác sĩ của đại đội nào, sao không cùng lên lớp với bọn họ.
Lục Chính Đình đứng ở nơi đó, dáng người cao ngất, vẻ mặt lãnh đạm, đối với sự chào hỏi của người khác không hề đáp lại gì.
“Sao anh ta lạnh lùng như thế? Cũng không để ý người ta.”
“Ai nha, người bộ dạng đẹp trai có đặc quyền thôi.”
Lâm Uyển cố ý lách qua từ con đường nhỏ phía sau, vươn tay vỗ lấy bả vai của Lục Chính Đình, lại bị anh chuẩn xác bắt lấy bàn tay dắt đi.
Lâm Uyển cười rộ lên: “Làm sao anh biết là em?”
Lục Chính Đình hơi hơi cong môi: “Gió nói cho anh biết.” Anh không nghe thấy cô, nhưng có thể ngửi thấy hơi thở của cô, mũi của anh cực kỳ thính.
Lâm Uyển kéo cánh tay của anh: “Bác sĩ Chu và bác sĩ Hoàng muốn mời chúng ta ăn bữa nhỏ.” Cô đặt ngón tay ở bên miệng làm một động tác ăn cơm, lại gật đầu với mấy người đi ra.
Lục Chính Đình cúi đầu nhìn cô, nhỏ giọng nói: “Chúng ta là vãn bối, lần đầu tiên ăn cơm, hẳn nên là anh mời.”
Lâm Uyển: “Lần sau đi.”