Vợ đùa giỡn anh, anh đương nhiên phải đùa giỡn lại mới được, đến mà không trả lễ lại cũng không lịch sự.
Lục Chính Đình: “Ban y tế dự định xuất bản một cuốn sổ tay huấn luyện của bác sĩ chân trần.”
Lâm Uyển cười rộ lên: “Rất tốt, nhớ phải cho em một quyển đó.” Cô làm một chuỗi thủ ngữ. Cô làm thủ ngữ chỉ vì cho anh xem, cũng không phải trao đổi với những người chuyên nghiệp khác, cho nên trong đó sẽ có sai lầm, nhưng Lục Chính Đình hiểu, bởi vì hai người cùng nhau học, cô ngại động tác thủ ngữ không tiện nên sửa một vài cái cho tiện, như vậy tốc độ nhanh dùng ít sức.
Lục Chính Đình cười nói: “Sổ tay của bác sĩ chân trần bao gồm mọi vấn đề, trước mắt không có tư liệu hoàn thiện như thế. Cho nên, ủy ban cách mạng hy vọng em có thể sửa sang lại sổ tay để hoàn thiện một chút, chính là dùng sổ ghi chép của em làm tư liệu.”
“Em?” Lâm Uyển kinh ngạc chỉ vào bản thân: “Cho em ra sách?”
Ôi chao kiếp trước cô chính là một người từng lăn lộn trong vòng luẩn quẩn tác giả, thích viết chút gì đó, cũng từng xuất bản một ít thơ ca văn xuôi vân vân, lại chưa từng ra sách dài. Không hề nghĩ tới xuyên qua năm 68, xuất bản cho cô một quyển sổ tay của bác sĩ chân trần? Đây chính là một cuốn sách siêu dài!
Ha ha ha ha, cái này gọi là không lòng trồng liễu sao.
[无心插柳: nguyên câu là无心插柳柳成荫, không lòng trồng liễu, liễu mọc lên.]
Lục Chính Đình nắm tay cô, gật đầu: “Ở trên cơ sở sổ ghi chép của em, lại mời các bác sĩ dày dặn có kinh nghiệm hoàn thiện một chút. Về sau mỗi lần huấn luyện bác sĩ chân trần, là có thể dùng cái này làm sách giáo khoa rồi.”
Còn có bác sĩ già dặn? Lâm Uyển hỏi: “Vậy, có thể cho em kí tên hay không?”
Đừng đến lúc đó chỉ có tên của lão bác sĩ mà không có tên của cô.
“Đương nhiên là có.” Anh rũ mắt nhìn cô, ánh mắt kiên định dịu dàng: “Em yên tâm, đồ của em anh sẽ không để cho người khác làm của riêng đâu.”
Lâm Uyển ngẩng đầu nhìn anh: “Nói như vậy có người muốn lấy làm của riêng?”
Lục Chính Đình ôm eo cô: “Ông ta thử xem.”
Mấy ngày hôm trước ủy ban cách mạng đang thương lượng muốn ra một quyển sổ tay của bác sĩ chân trần, chẳng qua ngay từ đầu chính là một ý tưởng, đề cập tới mà thôi.
Lục Chính Đình lập tức đề cử sổ ghi chép của Lâm Uyển, còn cầm một phần cho mấy chủ nhiệm nhìn xem, bọn họ đều cảm thấy tương đối tốt.
Kết quả hôm nay phó chủ nhiệm phụ trách tuyên truyền của ban y tế huyện Vương Kiến Dân tìm Lục Chính Đình, yêu cầu anh đưa sổ ghi chép đó cho mình, để ông ta phụ trách biên soạn. Lục Chính Đình đương nhiên phải hỏi rõ ràng ý tứ của ông ta, tuy rằng Vương Kiến Dân không nói rõ, nhưng Lục Chính Đình lập tức đoán được dụng ý của ông ta. Vương Kiến Dân biết biên soạn sách là chuyện tốt lưu truyền đời sau, cho nên muốn đem quyển sách này làm của riêng, ký tên của mình.
Lục Chính Đình đương nhiên không đồng ý!
Đây là tâm huyết của vợ anh, cho dù những người khác muốn trên danh nghĩa cũng chỉ có thể ghi tên cố vấn, biên soạn sách linh tinh, người sáng tác chỉ có thể là Lâm Uyển.
Vì thế Vương Kiến Dân vô cùng không thoải mái, thậm chí biến thành uy hiếp Lục Chính Đình, muốn đuổi anh ra khỏi ban y tế.
Lục Chính Đình sẽ sợ sao? Anh chẳng những không sợ Vương Kiến Dân, anh còn muốn quang minh chính đại in sách của vợ ra.
Cho dù anh không phải nhân viên y tế, ở trong cái nhìn của anh sổ ghi chép của Lâm Uyển cũng vô cùng hoàn thiện, từ cấp cứu, bệnh truyền nhiễm phòng bệnh truyền nhiễm, phân loại nhận biết thảo dược, tứ chẩn vọng, văn, vấn, thiết, của Trung y cùng với các kiểu phân loại sự đặc thù của chứng bệnh với phương pháp chữa bệnh của Trung y và Tây y vân vân, cô đều trình bày ra rất rõ ràng. Chẳng qua bởi vì thời gian có hạn, còn đang trong giai đoạn hoàn thiện.
Anh không biết Lâm Uyển có hệ thống trợ giúp, nhưng anh có thể nhìn thấy một khi Lâm Uyển có thời gian sẽ viết viết vẽ vẽ ở trong này, vô cùng nghiêm túc, còn có thể tìm các bác sĩ khác chứng thực hết lần này tới lần khác, đi lên đài phẫu thuật nghiêm túc học tập quan sát.
Rất nhiều việc đều là tư liệu trực tiếp, sự vất vả của cô anh đều thấy ở trong mắt, sao có thể cho phép người khác chiếm làm của mình?
Lâm Uyển: “Không phải ông ta muốn anh đưa toàn bộ bản thảo cho ông ta sao? Đó là không có khả năng!”