Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính (Dịch Full)

Chương 405 - Chương 422: Tố Cáo

Unknown Chương 422: Tố cáo

Cô giảng dạy cho các học sinh, nội dung giảng dạy là được chắt lọc, cũng không phải toàn bộ, cho nên sổ ghi chép mà bọn họ chép cũng là vụn vặt. Mà sổ ghi chép của bản thân cô, từ dán cửa sổ rõ ràng chỉ là tờ bài tập của trẻ con, sau đó là bản ghi chép chuyên môn, thêm vào đã có một hòm. Nếu như ra sách, cô phải sửa sang lại một chút.

Đây còn chỉ là một phần rất ít, nếu lấy ra bản sách thuốc hoàn chỉnh của hệ thống, vậy phải là bách khoa toàn thư y học.

Ông ta muốn toàn bộ bản thảo, cũng không sợ rớt đầu lưỡi của ông ta sao.

Lục Chính Đình gật đầu: “Anh đã bảo ông ta đừng nằm mơ nữa.”

Lâm Uyển cười rộ lên, làm thủ ngữ: “Đúng, em không sợ, dù sao em lại không dựa vào ông ta để điều động công tác. Tay ông ta cũng không dài như vậy, không xen vào đại đội chúng ta.”

“Vợ anh nói đúng.” Trợ cấp bộ đội của Lục Chính Đình là bản thân anh dùng quân công đổi lấy, ban y tế huyện cho anh một tháng mười tám đồng tiền, không có số tiền này anh cũng không hề gì.

Hai vợ chồng tán gẫu một hồi, phát hiện nhà mình không có nhược điểm gì có thể bị gã Vương Kiến Dân bắt chẹt, bọn họ đi căn tin ăn cơm.

Mà lúc này, Hồ Lệ Na lén lút đi đến ủy ban cách mạng của bệnh viện.

Viện trưởng của bệnh viện cũng là chủ nhiệm của ủy ban cách mạng, ông ta cũng không phải bác sĩ đường đường chính chính, mà là một đại biểu của bệnh viện thuộc tổ quản lý quân đội.

Bắt đầu từ nửa năm trước, bởi vì cơ quan huyện, công nhân… ồn ào dữ dội, cuối cùng bộ đội tiến vào chiếm giữ ủy ban cách mạng huyện, thành lập tiểu tổ chính trị và pháp luật thuộc biên chế quân đội, thực hiện chế độ quân đội đối với cục công an, viện kiểm sát, tòa án. Vì đề phòng ngành quan trọng như bệnh viện huyện bị kẻ địch thâm nhập, tiểu tổ quản lý quân đội cũng phái người tiến vào chiếm giữ, công việc phụ trách an toàn.

Tống Quốc Hoa đang muốn đi ủy ban cách mạng huyện cùng ăn cơm với chiến hữu lâu năm, sau đó buổi chiều mở họp, Hồ Lệ Na đột nhiên gõ cửa tiến vào nói có chuyện quan trọng báo báo, ông ta đành nán lại.

“Viện trưởng, tôi muốn tố cáo Lâm Uyển!” Hồ Lệ Na tỏ vẻ hiên ngang lẫm liệt.

Mày kiếm của Tống Quốc Hoa nhíu lại: “Tiểu Hồ, cháu nói chuyện cần phải chịu trách nhiệm.”

Hồ Lệ Na khẽ cắn môi, nhẫn tâm nói: “Viện trưởng, cháu có thể chịu trách nhiệm. Cháu tận mắt nhìn thấy Lâm Uyển ở nông thôn truyền bá phong kiến mê tín, lừa gạt các xã viên kêu cô ta là thần y, thần tiên, bồ tát, cô ta còn vơ vét tài sản bảo đại đội cho cô ta phí đăng ký khám bệnh, phí khám bệnh, phí phẫu thuật, cái này lại chung một kiểu với phái Z đó rồi! Ngay tại lớp huấn luyện, cô còn độc đoán, nhằm vào số ít học sinh. Hơn nữa, cháu hoài nghi cô ta còn có quan hệ nam nữ bất chính!”

“Hồ Lệ Na!” Tống Quốc Hoa vỗ bàn: “Cháu cần phải hiểu rõ rồi chứ!”

Tống Quốc Hoa là người được điều xuống từ bộ đội lục quân, từng làm chỉ đạo viên, thái độ làm người chính trực, rất căm ghét đối với quan hệ nam nữ hỗn loạn, giống như vậy ông ta cũng không có tí ấn tượng tốt nào đối với vu cáo.

Hai năm này ông ta tận mắt nhìn thấy, rất nhiều người bởi vì tự bảo vệ mình hoặc là bài trừ đối lập hoặc là lên chức mà nghĩ cách hãm hại người khác, ở ủy ban cách mạng huyện đã xảy ra mấy cuộc đấu tranh chính trị bằng vũ trang.

Hồ Lệ Na còn bắn mũi tên không có đường quay đầu lại, bằng bất cứ giá nào. Cô ta thật sự rất căm hận Lâm Uyển, hơn nữa Lâm Uyển từ chối ở lại bệnh viện huyện, khiến cô ta cảm thấy nhục nhã bội phần. Luôn có một loại người, bản thân liều mạng muốn lại không có được, mà Lâm Uyển có dễ như trở bàn tay lại không quý trọng, thậm chí tùy tay vứt bỏ, giống như đang cười nhạo mình.

Hơn nữa cô còn nói xấu mình với Chu Tú Phong!

“Cháu thấy thật mà!” Hồ Lệ Na cố gắng thẳng sống lưng, cưỡng ép không cho khí thế của mình yếu thế hơn Tống Quốc Hoa. “Cô ta và bác sĩ Tiểu Chu mắt đi mày lại, hai người thường xuyên trốn ở nơi không có ai thì thầm, hôm trước bọn họ ở phòng phẫu thuật, thừa dịp khi không có ai còn làm chuyện xấu hổ, cháu đều thấy!”

Mày rậm của Tống Quốc Hoa nhíu lại, cũng không đến ủy ban cách mạng ăn cơm nữa, ném găng tay đi: “Người đâu, đi gọi Chu Tú Phong tới!”

Ông ta liếc mắt nhìn Hồ Lệ Na một cái, cô ta thế nhưng không chút hoang mang, cũng không giống vu cáo. Lẽ nào Chu Tú Phong và Lâm Uyển thật sự có gì?


Bình Luận (0)
Comment