Lục Chính Đình xoay người đối mặt với viện trưởng Tống: “Viện trưởng Tống, tôi muốn có giải thích.”
Hồ Lệ Na nóng nảy: “Viện trưởng, cháu không có hãm hại ai, cháu thật sự vì cách mạng!”
Viện trưởng Tống trầm giọng nói: “Thoáng cái cháu đã vu cáo hai vị bác sĩ xuất sắc, nếu chú không rõ phải trái, vậy chính là bất hạnh của bệnh viện và các xã viên. Quên đi, cháu làm sao tới thì quay về đó đi, không cần ở lại bệnh viện nữa. Loại người tác phong không đứng đắn không thể dung túng, ảnh hưởng tới công việc bình thường của mọi người.”
Hồ Lệ Na lập tức kêu to mình oan uổng, không có vu cáo, chỉ là không kiểm tra đối chiếu sự thật rõ ràng mà thôi.
Viện trưởng Tống càng phiền chán cô ta: “Chẳng những cháu không thể dùng được, loại gia giáo như cháu, cả gia đình cũng không thể dùng được.”
Trong nhà Hồ Lệ Na còn có em trai em gái học cấp hai, vì tránh cho bọn họ tiếp tục thông qua quan hệ đến bệnh viện, viện trưởng Tống trực tiếp phá hỏng con đường, tránh cho đến lúc đó thêm một người có tính tình như thế của gia đình bọn họ gây chuyện.
Hồ Lệ Na nghe mà mơ màng: “Viện trưởng, họa không ảnh hưởng đến người nhà, sao có thể võ đoán như thế, trực tiếp phán tội cho em trai em gái cháu chứ?”
Cho dù theo phái Z, con cái cũng có thể phân rõ giới hạn với người trong nhà.
Viện trưởng Tống nói: “Phẩm hạnh của cháu làm cho chú hoài nghi gia giáo của cháu, tiến tới hoài nghi gia giáo của anh chị em cháu. Đương nhiên, nếu bọn họ tiến vào bằng bản lĩnh, chú tuyệt đối không nói hai lời, nếu muốn thông qua bằng biện pháp khác, vậy chú thật sự có thể định đoạt.”
Vào đây hay gây rắc rối, cả ngày gây chuyện, còn không phải đều gây phiền phức cho viện trưởng như ông ta sao?
Ông ta lại giải thích với Lục Chính Đình, bảo không cần để ý chuyện này, đầu năm nay tố cáo cũng là chuyện thường, mọi người mặt đối mặt tranh luận rõ ràng là tốt rồi.
Chu Tú Phong vốn rất tức giận, lúc này viện trưởng Tống cũng không bao che Hồ Lệ Na, anh ta cũng sẽ không tức giận: “Cảm ơn viện trưởng tin tưởng chúng cháu, nếu không thật sự là nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch, còn liên lụy bác sĩ Lâm.”
Viện trưởng Tống cười nói: “Cây ngay không sợ chết đứng.”
Chu Tú Phong vẫn khó bình tĩnh, anh ta châm chọc nói: “Cẩn thận ngẫm lại, cháu và bác sĩ Lâm thật sự chưa từng ở riêng.” Anh ta hỏi Ngô Mỹ Quyên: “Có phải chỉ có cô chạy ra khỏi chỗ đó một lát hay không?”
Ngô Mỹ Quyên cũng để xuống tảng đá lớn, cười nói: “Thật đúng vậy.”
Tuy rằng Chu Tú Phong và Lâm Uyển có quan hệ tốt, cũng là đi học, giảng bài, sau đó đến phòng khám bệnh, phòng phẫu thuật làm phẫu thuật, mỗi lần đều là ở cùng những người khác.
Lâm Uyển nhìn về phía Hồ Lệ Na: “Cô làm dơ quần áo phẫu thuật của bác sĩ Chu, chính là vì tố cáo cái này? Cô nói xem cô có đầu óc xiêu vẹo này, cô không học tập chăm chỉ được hả?”
Hồ Lệ Na tức giận lại không biết nói gì, dù sao cô ta không thể nói cô ta vốn muốn lặng lẽ làm dơ quần áo phẫu thuật, để người bệnh bị nhiễm, lấy cái này hãm hại Lâm Uyển. Không cẩn thận để nhiều, khiến Chu Tú Phong bị bụi vào mắt, mà bọn họ phát hiện quần áo phẫu thuật dơ rồi đương nhiên sẽ lại tiêu độc đổi bộ mới. Cô ta vốn muốn dừng lại, dù sao cũng không ai biết là mình làm, nào biết rằng tới gần giai đoạn cuối, cô ta đi tìm bác sĩ Chu muốn ông ấy hỗ trợ ký tên chứng minh cô ta học tập kiểm tra xuất sắc, như vậy cô ta có thể làm bác sĩ.
Bác sĩ Chu kiểm tra cô ta mấy vấn đề, chẳng những không ký tên cho cô ta còn phê bình một trận, bảo cô ta học tập bác sĩ Lâm cho tốt, nói gì chứ bác sĩ Lâm người ta là người học ở nông thôn, cô ta là người học ở bệnh viện học huyện, cô ta lại học những cái đó sao?
Hồ Lệ Na không nuốt được cục tức, lập tức không quan tâm bất chấp đi tố cáo.
Kết quả, ngược lại là gậy ông đập lưng ông, bị bệnh viện khai trừ, về sau cũng không tuyển cô ta, còn liên lụy em trai em gái cũng không thể chạy quan hệ tiến vào bệnh viện.
Rời khỏi văn phòng viện trưởng, Lâm Uyển và Lục Chính Đình, cùng mấy người Chu Tú Phong, Ngô Mỹ Quyên đi ăn cơm trưa.
Lâm Uyển cười nói: “Trong huyện quá nguy hiểm, vẫn là ở nông thôn tốt. Đúng không, anh ba?” Cô cười cười với Lục Chính Đình, làm một chuỗi thủ ngữ.
Trên mặt Lục Chính Đình ngược lại không có ý cười, trong ánh mắt thâm thúy hàm chứa đau lòng và ẩn nhẫn phẫn nộ, bây giờ không có việc gì, như vậy lần tới thì sao? Chỉ bởi vì cô xuất sắc, lại có người đố kỵ cô, vu cáo cô, anh thật sự tức giận.