Hơn nữa còn có người mơ ước thành quả học thuật của cô, lúc trước anh cảm thấy từ chối là được rồi, bây giờ bị Hồ Lệ Na quậy một trận, anh cảm thấy chỉ từ chối không đủ, cần để đối phương biết thứ của người khác không phải dễ mơ ước như vậy.
Lâm Uyển thấy bộ dáng có chút mất hứng của anh, bèn vươn ngón trỏ nhẹ nhàng gãi mu bàn tay anh, bảo anh không cần để ý.
Thấy bọn họ vô cùng thân thiết như vậy, Ngô Mỹ Quyên cười nói: “Bác sĩ Tiểu Chu cũng thật oan uổng. Đơn giản là đồng chí nam thôi đã bị người ta nói xấu, thật ra ở phòng phẫu thuật, quan hệ của tôi và bác sĩ Lâm mới tốt.”
Ban đầu Ngô Mỹ Quyên cho rằng Lâm Uyển muốn học tập làm trợ lý phẫu thuật, còn dạy Lâm Uyển, kết quả rất nhanh là biết người ta từ chối ở lại bệnh viện huyện làm bác sĩ. Sau khi cô ấy biết Lâm Uyển lợi hại như vậy, thường xuyên tìm Lâm Uyển học hỏi vài vấn đề, còn có thể đến lớp huấn luyện học. Mà khi Lâm Uyển đến phòng phẫu thuật, đều là cô ấy phụ trách tiếp đón, vô cùng thân thiết với Lâm Uyển.
Cô ấy đi theo Lâm Uyển học được rất nhiều thứ, đều ngóng trông Lâm Uyển ở lại bệnh viện huyện, như vậy cô ấy có thể làm trợ thủ cho Lâm Uyển.
Bởi vì Lâm Uyển biểu hiện sự chuyên nghiệp rèn luyện hàng ngày ra ngoài, khiến cho tất cả mọi người xem nhẹ bằng cấp và xuất thân của cô. Cho dù cô chưa từng học trường y, nhưng bởi vì y thuật của cô vượt trội, chủ nhiệm Hoàng và chủ nhiệm Chu cũng khoe ngợi cô, bọn họ tiếp xúc qua sau đó cũng bội phục, cho nên, bọn họ đều tự động nâng Lâm Uyển lên tới độ cao với chủ nhiệm Chu và chủ nhiệm Hoàng.
Ngô Mỹ Quyên càng bội phục cô.
Chu Tú Phong gật đầu: “Tôi thật sự rất oan uổng.” Anh ta thưởng thức Lâm Uyển, nhưng cho tới bây giờ chưa từng động tâm tư đó với Lâm Uyển, lại bị Hồ Lệ Na nói quá quắt như thế, không thể không nói thật sự rất tức giận.
Lâm Uyển đẩy chậu khoai tây sợi xào thịt đến trước mặt anh ta, cười nói: “Đến ăn chút thịt bồi bổ trái tim bị thương đi.” Cuối cùng cô lại nói: “Chúng tôi ở phòng y tế nông thôn, còn mong mọi người giúp đỡ nhiều hơn.”
Ngô Mỹ Quyên cướp nói: “Bác sĩ Lâm cô yên tâm, trong phạm vi cho phép xin gì được nấy .”
Vào buổi chiều, bọn họ còn nghe nói Hồ Lệ Na lại đi tìm quan hệ, thậm chí tìm cả gia đình của Hồ Hướng Dương.
Cha mẹ của Hồ Hướng Dương anh ta đều là nhân vật có thể nói là có sức nặng ở ủy ban cách mạng huyện, nếu muốn nói vài câu với bệnh viện cũng có thể.
Đáng tiếc, sau khi Hồ Hướng Dương nghe nói chuyện Hồ Lệ Na tố cáo Lâm Uyển, trước tiên oán giận với cha mẹ mình rằng Hồ Lệ Na người này nhân phẩm có vấn đề, ở trong bệnh viện không làm việc cho tốt cả ngày làm hỗn loạn trắng đen, đến lúc đó đừng liên lụy anh ta!!! Thậm chí bởi vì cô ta họ Hồ, lại liên lụy cha mẹ anh ta.
Mẹ của Hồ Hướng Dương vừa nghe vậy, trực tiếp mặc kệ, còn bảo ông Hồ cũng không cần quan tâm.
Tuy rằng đều là họ Hồ, nhưng cũng không phải một gia đình, chẳng qua là dính chút họ hàng, lúc trước đã cho nhân tình, lúc này muốn liên lụy con trai bà ta, tuyệt đối không được!
Cho nên, dù cho Hồ Lệ Na tìm quan hệ thế nào, đều trắng tay trở về, cuối cùng tâm không cam lòng không nguyện thu dọn đồ đạc bỏ chạy lấy người.
Trước khi đi cô ta còn đi tìm Lâm Uyển, muốn Lâm Uyển tha thứ cô ta, sau đó nói với viện trưởng Tống, đừng xử trí mình. Làm sao Lâm Uyển có thể đồng ý chứ, không bỏ đá xuống giếng là cô khách khí rồi, còn muốn tha thứ? Trong khoảng thời gian đến huấn luyện này, cô nhiệt tình giúp đỡ mọi người, dịu dàng thân thiết, khiến bọn họ không phát hiện một mặt hẹp hòi của cô… đối với người gây thương tổn dù là một chút, tuyệt không tha thứ! Ví dụ như bà Lục, Lục Chính Kỳ, bác cả Lâm, bây giờ còn có loại người như Hồ Lệ Na.
Về phần có thể bị người ta nói mang thù không rộng lượng hay không, cô mới không cần, bọn họ lại không phát thịt heo cho cô!
Ngày thứ hai Lục Chính Đình đến ủy ban cách mạng, Vương Kiến Dân đã ở cửa chờ anh, ngoắc anh: “Văn thư Lục, cậu tới rồi.”
Lục Chính Đình nhìn ông ta một cái, cùng Vương Kiến Dân vào văn phòng.
Vừa vào cửa Vương Kiến Dân đã lấy ra hai tờ giấy cho anh, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm Lục Chính Đình, bảo anh nhìn xem.
Lục Chính Đình nhìn lướt qua thì biết là tư liệu tố cáo Lâm Uyển, anh lãnh đạm nói: “Vấn đề này, phó tổ trưởng Vương có thể cùng trao đổi với viện trưởng Tống một chút. Vấn đề khác, cũng có thể kêu bí thư đại đội của thôn Đại Loan và Lâm Gia Câu đến giải thích.”