Một tháng anh có gần tám mươi đồng tiền, còn có phần tiền kinh doanh của đại đội, Lâm Uyển vốn không thiếu tiền tiêu.
Về phần phí khám bệnh phí phẫu thuật của Lâm Uyển vốn không bao nhiêu tiền, hơn nữa Lâm uyển còn thường xuyên trợ cấp cho xã viên có gia cảnh không tốt, còn lại cũng đều dùng mua thảo dược, nhà mình không tiêu một phân, cho nên Lục Chính Đình không lo lắng chút nào.
Ban đầu tuy rằng anh không thích Vương Kiến Dân người này, nhưng cũng không có xung đột gì, bây giờ Vương Kiến Dân mơ ước thành quả của Lâm Uyển, anh sẽ không khách khí.
Vương Kiến Dân sa sầm mặt không hài lòng nói: “Văn thư Lục, cậu cần phải làm rõ nặng nhẹ. Có người tố cáo, cũng không phải là việc nhỏ, tổ chức cần xác minh, phải dẫn Lâm Uyển lại đây, khi nào xác minh rõ ràng thì lúc ấy mới có thể đi.”
Rốt cuộc xác minh như thế nào, xác minh bao lâu, còn không phải do ông ta định đoạt sao?
Lục Chính Đình đột nhiên tiến lên phía trước một bước, vóc dáng của anh cao hơn Vương Kiến Dân một cái đầu, mà sắc mặt lạnh lùng khí thế sắc bén, nhất thời khiến đối phương sợ tới mức lui từng bước về sau.
Vương Kiến Dân vịn bàn làm việc: “Cậu, cậu làm gì?” Ông ta nhanh chóng lách đến đối diện ra vẻ hung ác nhìn Lục Chính Đình.
“Thật có lỗi, ông nói cái gì? Tôi không nghe thấy.” Lục Chính Đình tỏ vẻ rất vô tội nhìn ông ta: “Nếu có nghi vấn gì đối với bác sĩ Lâm cùng với phòng y tế, vẫn xin tìm cán bộ đại đội giải thích rõ ràng tỉ mỉ.”
Vương Kiến Dân đặt mông ngồi xuống, viết xoẹt xoẹt nói: “Tôi cần nói chuyện với bác sĩ Lâm, có lẽ cô ấy nguyện ý giao bản thảo cho tôi.”
Lục Chính Đình không đợi ông ta viết xong, thản nhiên nói: “Không cần phiền toái, bản thảo của bác sĩ Lâm vốn chưa viết xong, không bằng ông trực tiếp cậy nhờ các học sinh, có thể cho ra một phiên bản rút gọn chăng?”
Tuy rằng giọng điệu của anh bình thản, biểu cảm cũng không có gì thay đổi, Vương Kiến Dân vẫn cảm giác được tràn ngập trào phúng.
Ông ta vỗ cái bàn: “Lục Chính Đình! Cậu không cần giả ngu với tôi!”
Lục Chính Đình thực vô tội nhìn ông ta: “Thực xin lỗi, tôi không nghe thấy.”
Nói không nghe thấy ông còn vỗ bàn rít gào, có bệnh hả?
Vương Kiến Dân bị anh chọc tức đến mức chỉ phải buông bỏ, suy nghĩ thật sự không được thì tìm Lâm Uyển tự mình nói chuyện, một người phụ nữ như cô, nếu biết có người tố cáo tới chỗ này, chắc chắn sẽ hoảng sợ, sau đó mình có thể ám chỉ cô lấy bản thảo ra, tin tưởng cô sẽ hiểu.
Lục Chính Đình khiến ông ta tức giận đến cái mũi cũng xiêu vẹo, sau đó chào tạm biệt, ông ta đi tìm tổ trưởng tổ chức y tế của ủy ban cách mạng cùng với một vị tổ trưởng khác phụ trách văn hóa, cùng bọn họ thương lượng cụ thể công việc về xuất bản quyển sổ tay huấn luyện của bác sĩ chân trần một chút.
Thư ký phụ trách giúp bọn họ viết chữ cho Lục Chính Đình xem.
Nghe anh nói Lâm Uyển có một hòm sổ ghi chép, cần chậm rãi sửa sang lại, cho nên trước năm chắc chắn không được, phải năm sau mới có thể xuất bản, nhưng lại phải có người phối hợp hỗ trợ sửa sang lại. Dù sao bác sĩ Lâm Uyển là bác sĩ, cô khám bệnh cho người ta, không có khả năng tự mình đi sửa lại từng chữ từng chữ trong quyển sổ ghi chép.
“Văn thư Lục, công việc này giao cho cậu, cậu có thể mang theo mấy tài liệu lại cùng giúp đỡ một tay, tranh thủ năm sau xuất bản sách, đến lúc đó chúng ta huấn luyện bác sĩ có thể thuận tiện hơn.” Tổ trưởng Tôn ban y tế cười nói.
Lục Chính đình tỏ vẻ có thể, nhưng vẫn phải nhấn mạnh đến lúc đó tác giả của cuốn sách là Lâm Uyển, những người khác chỉ có thể là tham dự biên soạn.
Tổ trưởng tổ chức văn hóa gật đầu đồng ý: “Chúng tôi vốn chỉ phụ trách kiểm định, lại không hiểu y thuật, không cần tranh quyền tác giả này, là của ai chính là của người đó.”
Lục Chính Đình cũng không tố cáo Vương Kiến Dân, chỉ là để quyền tác giả của Lâm Uyển có sự bảo vệ, có hai vị tổ trưởng lên tiếng, Vương Kiến Dân ông ta muốn nhúng tay cũng không có cách nào.
Nói xong chuyện xuất bản sách, anh lại nói về tình huống đặc thù của đại đội ở thôn Đại Loan và Lâm Gia Câu một chút. Hai đại đội này bởi vì có Lâm Uyển và bác sĩ Kim, cho nên phòng y tế rất chính quy, kinh phí đầu tư cũng nhiều hơn đại đội khác. Vì phục vụ tốt hơn cho các xã viên, phương pháp của các đại đội cũng có sự khác nhau.
Tổ trưởng Tôn nói: “Đây không thành vấn đề, lúc trước khi họp, bí thư của bọn họ từng nhắc tới chuyện này với tôi rồi.”