Lục Chính Đình: “Một khi đã như vậy, nếu có người rắp tâm gây sự, tố cáo đại đội và bác sĩ Lâm, còn xin tổ trưởng Tôn giải thích một chút.”
Tổ trưởng Tôn ngẩn ra: “Sao thế, có người tố cáo hả? Sao tôi không biết vậy?” Nói xong bản thân ông ta lập tức hiểu được : “Ồ, được, tôi đã biết.”
Có hai vị tổ trưởng gật đầu đáp ứng, chuyện của Lâm Uyển sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Lục Chính Đình cũng yên tâm. Rất nhanh anh chợt nghe nói Vương Kiến Dân đã bị khiển trách, tổ trưởng Tôn ngại bàn tay ông ta có chút dài vân vân, còn yêu cầu ông ta tự hạn chế. Hơn nữa công việc của Vương Kiến Dân cũng bị điều động, về sau phụ trách công tác của mấy công xã khác, không còn liên quan tới công xã Đại Thạch Kiều nữa.
Đảo mắt lớp huấn luyện kết thúc, ngày cuối cùng chủ nhiệm Hoàng và chủ nhiệm Chu chủ trì nghi thức tốt nghiệp, đám người tổ trưởng Tôn, viện trưởng Tống tham dự, trao tặng giấy chứng nhận xuất sắc cho các học sinh ưu tú.
Mà xét thấy biểu hiện xuất sắc của Lâm Uyển, ủy ban cách mạng sẽ phát giấy khen bác sĩ chân trần xuất sắc nhất và cờ đỏ cho cô, còn thưởng cho cô năm mươi đồng tiền, một trăm cân bột tinh, mười cân thịt, hai mươi cân dầu.
Ngoại trừ tiền, thứ khác đều là phiếu chứng, cô có thể đi viện quản lý lương thực của công xã, cung tiêu xã đổi tiền mặt.
Chờ các lãnh đi rồi, chủ nhiệm Hoàng và chủ nhiệm Chu lại mời Lâm Uyển và Lục Chính Đình ăn cơm ở căn tin, hy vọng Lâm Uyển duy trì tiến bộ, năm sau tiếp tục đến bệnh viện huyện trao đổi.
Lâm Uyển rất cảm kích sự trợ giúp của bọn họ, hai vị chủ nhiệm chẳng những không hề giữ lại mà còn chỉ điểm cô ở trên y thuật, ở việc xin dụng cụ vân vân cũng ra sức như thế. Hiện giờ cô quay về phòng y tế của đại đội, là có thể đường đường chính chính làm một vài phẫu thuật nhỏ.
Chờ lớp huấn luyện chính thức giải tán, mọi người đều nói lời từ biệt về nhà, một đám lưu luyến không rời. Tuy rằng thời gian không phải rất lâu, nhưng bởi vì mọi người ngày đêm cùng nhau học tập, đã nảy sinh cảm tình, có người hiếm khi khóc cũng rơi nước mắt ào ào.
Hồ Hướng Dương hỏi Lâm Uyển: “Bác sĩ Lâm, qua năm tôi có thể tiếp tục đến thôn Đại Loan học tập không?”
Lâm Uyển cười nói: “Cậu vào bệnh viện huyện không phải tốt hơn sao?”
Hồ Hướng Dương: “Tôi vẫn cần ở nông thôn rèn luyện bản thân!”
Thấy anh ta đúng lý hợp tình như thế, Lâm Uyển tùy anh ta, vừa lúc ở nông thôn cũng thiếu bác sĩ, có thể lừa một người thì một người.
Hồ Hướng Dương thấy cô đồng ý, vui sướng cười rộ lên: “Cám ơn bác sĩ Lâm.”
Anh ta nhất định sẽ tiếp tục cố gắng, khiến cho người ta nhìn thấy anh ta thoát thai hoán cốt!
Lâm Uyển mặc kệ tâm tư nhỏ của anh ta, ngay cả Lý Kim Linh cô cũng nguyện ý dùng, cũng không kém một Hồ Hướng Dương, huống chi Hồ Hướng Dương học vững chắc hơn Lý Kim Linh.
Hai mươi mốt tháng chạp, Lâm Uyển và Lục Chính Đình cùng nhau quay về thôn Đại Loan.
Đại đội nghe nói bọn họ trở về, vì hoan nghênh bác sĩ Lâm học thành tài trở về, ngày mai giết heo!
Vừa nghe nói giết heo, toàn bộ thôn sôi trào. Đối với bọn họ mà nói, giết heo coi như tết đến, sắp bắt đầu hết năm cũ, làm sủi cảo, đậu hủ ma bà, mì ma bà, làm bánh trái vân vân, mãi cho đến ngày ba mươi đêm giao thừa, tết nguyên tiêu, đều tính là đón năm mới.
Bận rộn một năm, chỉ vì một tháng thoải mái này.
Năm nay thu hoạch không tệ, các xã viên được chia rất nhiều lương thực, mà lại tăng thêm buôn bán nhang muỗi, đại đội dư dả, cuối năm các xã viên cũng được chia tiền.
Có thể nói, năm nay là một năm thoải mái nhất trong mười mấy năm qua, các xã viên đương nhiên vui sướng.
Khi Lâm Uyển và Lục Chính Đình về nhà, phát hiện ống khói có hơi nước, trong nhà đang nấu cơm.
Lâm Uyển cũng bước nhanh vài bước: “Mẹ đã về.”
Tiểu Minh Quang ở trong phòng nghe thấy lao tới như một trận gió, vui vẻ kêu: “Mẹ!”
Thật ra trong lúc đó Lâm Uyển cũng từng trở về, nhưng đối với tiểu Minh Quang mà nói, ba ngày không thấy cô thì cảm thấy thật lâu thật lâu.
Lâm Uyển ôm lấy cậu bé hôn hôn: “Ai nấu cơm vậy? Làm gì ngon thế?”
Tiểu Minh Quang: “Anh trai nhỏ với bác sĩ Kim nấu cơm.”
Lâm Uyển khoa trương kinh ngạc hô lên, ôm tiểu Minh Quang vào trong nhà, nhìn thấy bác sĩ Kim đang nhóm lửa, Lục Minh Lương giẫm lên băng ghế đang lật xào cải trắng, sau đó thêm muối.