Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính (Dịch Full)

Chương 416 - Chương 433: Dọn Nhà

Unknown Chương 433: Dọn nhà

Lục Chính Đình cao, không cần buộc gậy, cầm chổi lớn quét đã có thể quét đến nóc nhà, nếu không đủ thì sẽ trực tiếp nhấc Lâm Uyển lên, kêu cô dùng chổi phủi hai cái là xong.

“Ái chà, cách quét dọn vệ sinh của các em có hơi thú vị đấy nhỉ?” Ngoài cửa vang lên tiếng của Chu Tự Cường.

“Cậu Cường Tử tới rồi!” Hai bé trai quay người ra ngoài đón.

Lâm Uyển nhanh chóng kêu Lục Chính Đình thả cô xuống, cô tháo mũ giấy trên đầu xuống rồi đi vào sân, chỉ thấy Chu Tự Cường đạp xe đạp qua đây, phía sau chở ba cái sọt, bên trong đựng không ít thứ.

“Anh tới tặng quà tết cho em sao?” Lâm Uyển sáp qua nhìn.

Chu Tự Cường giúp cô phủi bụi trên đầu xuống: “Có thịt khô, xương, với sơn tra, hồng, táo, gạo kê, nhiều lắm.”

Anh ta vào nhà chào hỏi Lục Chính Đình, rồi lấy chổi giúp chọn nhà.

Lục Chính Đình: “Đã dọn xong rồi, anh cứ đứng ở bên ngoài đi, đừng làm dơ quần áo.”

Lâm Uyển kêu Lục Chính Đình cũng nghỉ ngơi một chút, ra ngoài hít thở không khí, đợi lát nữa chuyển bàn ghế bát đũa vào là xong.

Chu Tự Cường: “Anh tới hỏi, năm mới mùng mấy các em về nhà mẹ đẻ?”

Năm mới con gái tới nhà mẹ là lễ tiết rất quan trọng, đối với người coi trọng, một ngày này nhất định phải chiêu đãi. Đại đội kêu anh ta tới đây hỏi, đợi Lâm Uyển về nhà mẹ để hôm nào, thì bọn họ sẽ không ra ngoài, chuyển thời gian đi thăm họ hàng sang lúc khác.

Lâm Uyển cười bảo: “Mùng một chúc tết ở bên này xong, mùng hai đi. Các anh cứ việc đi thăm người thân cho xong, không cần quan tâm bọn em đâu, bọn em chắc chắn định ở hai ngày.”

Năm mới nhàn rỗi, cô về nhà mẹ đẻ chắc chắn phải ở mấy ngày.

Chu Tự Cường vui vẻ.

Lâm Uyển kêu Lục Chính Đình chuyển đồ dùng gia đình vào nhà, chuẩn bị nấu cơm. Cô nhìn những thứ mà Chu Tự Cường mang tới, lấy sơn tra, hồng, và mứt quả hồng ra chia thành mấy phần. Bác gái Lục, mấy người bác cả và thím, mỗi nhà chia một phần để thử, cũng chia một ít cho chị dâu cả Lục và chị dâu hai Lục, lại thêm cho phòng y tế một ít, cho mấy thanh niên trí thức không về nhà đón tết. Còn lại cô cất đi, để lại cho đám trẻ từ từ ăn.

Lúc này trong nhà nhiều thêm thịt, cơm trưa nấu mì xương hầm cải trắng, lại xào một đĩa trứng gà nhỏ.

Khi ăn cơm, Lục Chính Đình nói với Chu Tự Cường: “Năm sau sản lượng của sơn tra sẽ cao hơn, một mình bán sơn tra không thú vị.”

Chu Tự Cường: “Vậy làm thế nào?”

Lục Chính Đình: “Đến khi đó làm thành bánh sơn tra, bánh ngọt sơn tra, kẹo sơn tra hoặc là tương sơn tra, trà sơn tra đều được. Chế biến một chút bảo quản tốt, ngoại trừ cho hợp tác xã tiêu thụ nhập hàng, còn có thể gửi vào thành phố và tỉnh.”

Khu miền núi đó như Lâm Gia Câu vô cùng thích hợp trồng một vài cây ăn quả, phát triển tốt nhất là sơn tra, cây táo, cây hồng, còn táo, lựu, đào, nho thì kém hơn một chút, trồng khá ít, chủ yếu là tự cung tự cấp, ngoài ra thảo dược trong vườn trái cây cũng là rất nhiều.

Ở đại đội Ngũ Liễu thì lại khá thích hợp trồng hoa tiêu, cũng có thể kết hợp trồng một vài loại cây ăn quả, nhưng thích hợp nhất vẫn là một vài loại thảo dược. Qua năm phải làm nhang muỗi, có vài loại thảo dược chắc chắn phải gieo trồng số lượng lớn.

Lục Chính Đình trở về đã bàn luận với đám người Lục Trường Phát, và Lục Trường Hữu mấy ngày nay, kêu bọn họ dùng một vài khu đất bạc màu không cho nhiều sản lượng lương thực cho lắm để trồng hạt tiêu, quất và một vài thảo dược Trung y khác. Tuy mới đầu những thứ này khá phiền phức, nhưng sau này thu hoạch năm nào cũng đều bội thu, lại khá ổn định.

Lục Trường Hữu bàn bạc với năm đội trưởng sản xuất, bọn họ đều bằng lòng thử, đợi qua năm mới, trước vụ cày bừa xuân sẽ thu xếp chuyện này trước.

Lục Chính Đình kiến nghị mấy đại đội bọn họ hợp tác chung, cùng nhau phát triển, cũng sẽ mạnh hơn một đại đội thế lực đơn bạc nhiều. Rất nhiều nơi không cho phép phát triển nghề phụ, nhưng đó chỉ là nhằm vào kinh tế cá thể mà nói thôi, không cho phép phát triển kinh tế cá thể, nhưng kinh tế tập thể lại là hợp pháp hợp lý.

Chu Tự Cường gãi đầu: “Vậy anh trở về nói với đám người bí thư xem sao, trong nhà vẫn còn một ít hàng tồn, nghĩ qua năm mới sẽ có chỗ dùng.”

Đảo mắt đã là ba mươi tết, ban ngày bận rộn dán câu đối, gói sủi cảo, buổi tối sẽ ăn bữa cơm năm mới.


Bình Luận (0)
Comment