Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính (Dịch Full)

Chương 417 - Chương 434: Đón Tết

Unknown Chương 434: Đón tết

Lục Chính Kỳ bàn bạc với anh cả và anh hai mấy lần, tuy rằng đã chia nhà, nhưng tết nhất vẫn phải đón chung, mọi người đều đến nhà cha mẹ cùng ăn cơm.

Lục Chính Kỳ làm việc xuất sắc ở công xã, đã được đề bạt lên trên, hiện giờ là cán sự chính thức của văn phòng ủy ban cách mạng. Trước đó anh ta chỉ là nhân viên, cũng chưa hoàn toàn thoát ly khỏi sản xuất, tiền lương một tháng chỉ có mười đồng. Bây giờ chuyển thành cán sự chính thức, hoàn toàn thoát ly khỏi sản xuất, một tháng tiền lương hai mươi tư đồng, ngoài ra còn có phúc lợi như phiếu lương, phiếu thịt, phiếu lương thực phụ được phát từ nội bộ công xã.

Thế này ở nông thôn đã là vô cùng có tương lai rồi, cho nên ông Lục cảm thấy anh ta đã làm rạng danh tổ tông. Bà Lục thì cảm thấy nở mày nở mặt. Lục Chính Kỳ nói muốn các anh trai trở về đón năm mới, bà Lục cũng đồng ý, đảm bảo không làm ầm lên, cả nhà vui vẻ đón tết.

Từ ngày tết ông Táo đó, Lục Chính Kỳ và anh hai Lục đã luân phiên đi tìm Lục Chính Đình nói chuyện này, Lục Chính Đình nói toàn bộ đều do Lâm Uyển quyết định, mà Lâm Uyển thì lại tỏ vẻ đến lúc đó lại nói sau.

Hôm nay chính là ba mươi tết, Lục Chính Kỳ và anh hai Lục cùng nhau tới mời nhà bọn họ đón năm mới. Lâm Uyển cũng không làm khó bọn họ, sảng khoái đồng ý, còn xách theo một cân thịt khô, ôm một cây cải trắng, xách thêm mấy cân khoai tây rồi đựng thêm hai cân bột mì.

Lục Chính Kỳ: “Cô không cần cầm thêm đồ làm gì, trong nhà đủ ăn rồi.”

Bây giờ anh ta là cán sự ở công xã, có tiền có phiếu lương, trực tiếp mua lương thực bán lại từ sở quản lý lương thực, giá cả sẽ rẻ hơn, đây cũng được xem là tạo phúc lợi cho cán bộ công xã.

Lâm Uyển thản nhiên đáp: “Cùng nhau đón tết chỉ là một hình thức, hiển nhiên chúng tôi ăn cơm cũng sẽ không chiếm lời của các anh, tránh cho có người khoe khoang cả năm.”

Lục Chính Kỳ lập tức có hơi do dự: “Không đâu, bây giờ mẹ và Tâm Liên đều biết chừng mực rồi.”

Vì nghĩ cho tương lai của anh ta, bọn họ cũng không thể làm ầm ĩ, dù sao hiện tại anh ba và Lâm Uyển đều được tính là cán bộ.

Ngược lại anh cả Lục cũng đã trở về, đáng tiếc anh ta không thể làm chỗ dựa cho bà lục và Lục Tâm Liên, bởi vì Lục Chính Kỳ nói nếu như anh ta còn đánh chị cả nữa, sẽ không nhận anh ta làm anh cả nữa, cũng không cho phép anh ta lại gần mẹ và em gái, tránh cho dạy xấu bọn họ. Thái độ của anh ta kiên định, hai vợ chồng già đều nghe anh ta, hiển nhiên anh cả Lục và Lục Tâm Liên cũng không dám gây sức ép gì.

Mà anh cả Lục bị bắt vào vụ mùa thu hoạch, đã bị giày vò cũng không nhẹ, lúc này trông già đi mấy tuổi, thật sự là không còn dáng vẻ bệ vệ của trước kia nữa.

Đậu Hoa đã bị quản giáo, Lục Minh Thiện không quản chuyện cũng không gây ra chuyện, cho nên hiện tại cuộc sống của chị dâu cả Lục cũng được tính là hài lòng.

Bây giờ chị dâu hai Lục cũng không làm việc nặng nữa, mà chỉ ở nhà nấu cơm, cơ thể hồi phục cũng không tệ.

Trước mắt trong gia đình này, ngoại trừ bà Lục, và Lục Tâm Liên ra, thì cả nhà đều sống khá là thoải mái, cũng khá yên bình.

Cơm tất niên vẫn là chị dâu cả Lục và chị dâu hai Lục cùng nhau làm như cũ, bọn họ có ý kiến với bà Lục và cô em chồng, nhưng đối với Lục Chính Kỳ lại không có thành kiến gì. Đặc biệt là chị dâu cả Lục, khi gả qua đây, Lục Chính Kỳ còn chưa lớn, cho nên vẫn luôn thật lòng coi anh ta là em trai, Lục Chính Kỳ cũng tôn trọng cô ấy, bình thường cũng bảo vệ rất nhiều. Bây giờ anh ta đã có việc làm chính thức, lo liệu cho gia đình ăn bữa cơm tất niên, hiển nhiên chị dâu cả Lục cũng ủng hộ.

Nhìn thấy Lâm Uyển và Lục Chính Đình dẫn hai đứa trẻ qua đây, chị dâu cả Lục vừa cười vừa ra đón, kéo Lâm Uyển và hai đứa trẻ đi vào trong phòng của nhà chị hai, cô ấy lén nói: “Bác giữ lại đồ ngon cho mấy đứa đấy.”

Cơm tất niên ngoại trừ gói sủi cảo ra, Lục Chính Kỳ còn kêu đun một nồi khoai tây với nấm và gà, một nồi miến xương hầm cải trắng, so với vài năm trước, một bữa cơm đêm này cũng tính là vô cùng phong phú rồi.

Chị dâu cả Lục lấy một cái đùi gà chặt ra, một nửa lớn cho Tiểu Minh Quang, một nửa nhỏ hơn cho Lục Minh Lương: “Ăn đi.”

Tiểu Minh Quang không nhận, lại cầm nhìn Lâm Uyển.

Lâm Uyển: “Chị cả, gà này là của nhà chú tư hả.”


Bình Luận (0)
Comment