Lâm Uyển thấy anh cười đến có hơi ý vị sâu xa, mới nhìn anh tức giận: “Sao trong lời này lại có ý khác vậy?”
Lục Chính Đình lập tức nghiêm túc: “Cũng không có gì, anh nói đều là sự thật.” Anh giơ tay xoa đầu Lâm Uyển: “Mệt không? Anh đưa em về nghỉ ngơi một chút nhé.”
Lâm Uyển lắc đầu: “Cũng đã làm gì đâu, mệt cái gì.”
Hai người nói vài lời nhàn rỗi không có dinh dưỡng, lúc này bên ngoài truyền tới tiếng nói chuyện, có người đang tìm bác sĩ Lâm.
“Bác sĩ Lâm có ở đây không?”
Lâm Uyển đáp một tiếng, rồi đứng dậy: “Ai đó?”
Kế toán thò đầu vào: “Bác sĩ Lâm, có người tới tìm cô.”
Lâm Uyển và Lục Chính Đình đi ra ngoài, thấy bên ngoài có một chiếc xe Jeep đỗ ở đó, trước xe là hai binh lính mặc quân trang đứng thẳng tắp ở. Một người thanh niên khác chải kiểu tóc vuốt ngược bóng loáng, mặc chiếc áo bốn túi màu tro, bên dưới là quần cùng màu, đi một đôi giày da đen, trên cổ tay đeo một chiếc đồng hồ nam hiệu Thượng Hải, thoạt nhìn còn khí thế hơn cả chủ nhiệm của ủy ban cách mạng.
Lâm Uyển: “Tìm tôi? Xin hỏi, anh từ nơi nào tới?”
Thanh niên đó lập tức tự giới thiệu, anh ta từ huyện tới, tên là Trần Chí Cương.
“Bác sĩ Lâm, nghe nói cô có thể chữa được không ít bệnh, chúng tôi có người bệnh cần cô đi khám.”
Lâm Uyển: “Đồng chí Trần, người bệnh không tiện đưa qua đây sao? Nông thôn chúng tôi đang thiếu bác sĩ, trong lúc nhất thời chúng tôi không thể đi được.” Chủ yếu là cô đang mang thai, không tiện ra ngoài, hơn nữa Lục Chính Đình cũng không yên tâm để cô ra ngoài.
Bây giờ danh tiếng của Lâm Uyển đã truyền ra ngoài, không ít người tới tìm cô khám bệnh, người từ huyện khác tới, thậm chí còn có cả người từ địa khu, người bình thường cũng có mà cán bộ cũng có, đương nhiên, cũng có không ít người thích ra vẻ ta đây, nghĩ một cuộc điện thoại cũng có thể gọi cô tới và sai khiến cô.
Đối với loại tình huống này, trên cơ bản cô đều từ chối hết, muốn khám bệnh cũng được thôi, ông tự qua đây đi, cùng lắm là đi xe lửa tới huyện, cô vẫn có thể đi tới bệnh viện huyện, còn nếu muốn kêu cô chạy đi khám bệnh cho người ta, thì cô cũng không nghe lời như vậy.
Thường mà nói, cán bộ lớn cũng chưa từng sai khiến cô, có thật sự tìm cô thì thường đều sẽ tới bệnh viện huyện, sau đó kêu người mời cô qua đó.
Chỉ có một vài cán bộ không lớn cũng chẳng nhỏ, trên thực tế không quan trọng đến vậy, nhưng lại coi mình còn nặng hơn cả Thái Sơn, rất không khách sáo với cô, vênh mặt hất hàm sai khiến, yêu cầu cô chữa bệnh.
Đối với loại người này, Lâm Uyển có cớ để qua loa lấy lệ với bọn họ. Cuối cùng, nếu như bọn họ thật sự muốn khám bệnh, vẫn phải ngoan ngoãn tới bệnh viện huyện.
Bây giờ phỏng chừng người sau lưng Trần Chí Cương không đơn giản, bằng không sẽ không lái xe Jeep vượt đường xá xa xôi từ tỉnh về đây. Nếu như người bệnh không thuận tiện, hơn nữa thật sự gấp gáp cứu người, vậy cô bằng lòng ra tay giúp đỡ, còn nếu như là sĩ diện, vậy thì xin lỗi.
Trong tỉnh, bác sĩ gì mà chẳng có? Bệnh viện Nhân Dân tỉnh, bệnh viện Quân Khu tỉnh, có sao cũng không đến lượt cô đi?
Cho nên Lâm Uyển hơi suy đoán, vẫn mang theo nghi ngờ trước.
Trần Chí Cương hơi do dự, rồi đáp: “Bệnh nhân quả thực không tiện, chân không thể cử động.” Anh ta nhìn Lục Chính Đình ở bên cạnh, lại nói với Lâm Uyển: “Nghe nói bác sĩ Lâm đã chữa lành chân cho văn thư Lục, là thật sao?”
Lâm Uyển lắc đầu: “Không tính là chữa khỏi, chủ yếu là chân của người yêu tôi chưa bị hoại tử hoàn toàn, phát lực cả trong lẫn ngoài, mới có được sự cải thiện.”
Đôi mắt của Trần Chí Cương sáng ngời: “Cho tôi xem thử đi.”
Yêu cầu này nói ra có hơi quá đáng, dù sao cũng vừa mới gặp mặt, mọi người đều không quen nhau, anh ta như vậy sẽ khiến Lục Chính Đình phản cảm. Nhưng nghĩ tới anh ta vì liên quan đến công việc, thường xuyên ra lệnh với người khác cũng là thói quen, nên cũng không cảm thấy thế nào.
Lâm Uyển không phiên dịch cho Lục Chính Đình, còn Lục Chính Đình thì giả bộ không hiểu, không ai nhúc nhích.
Trần Chí Cương hơi nhíu mày: “Sao thế? Không tiện xem sao?”
Lâm Uyển nở nụ cười: “Thật ngại quá, anh ấy không nghe được.” Cô chỉ vào lỗ tai: “Thính lực của chồng tôi có vấn đề.”
Trần Chí Vương ôi một tiếng, vội nói: “Xin lỗi, thất lễ rồi.”
Lâm Uyển quay người ra dấu với Lục Chính Đình một chút, sau đó mời Trần Chí Cương đi vào viện y tế nói chuyện trước.
Đến viện y tế, kế toán nhanh chóng đi pha trà, Trần Chí Cương không có tâm trạng uống, vội vàng muốn xem chân của Lục Chính Đình.