Lục Chính Đình: “Cho dù người bệnh đó của các anh cũng là có vấn đề ở chân, nhưng cơ thể của mọi người khác nhau, thương thế khác nhau, chỉ nhìn riêng của tôi cũng vô dụng, vẫn nên mời ông ấy tới khám bệnh thì hơn.”
Trần Chí Cương liếc mắt nhìn anh, sau đó lấy ra một xấp giấy từ trong bao công văn của mình, quơ vài đường, nói: “Đây là ghi chép bệnh tình của văn thư Lục, trên này viết rất rõ ràng chỉ có có nguy cơ chuyển biến xấu đi, mà không có khả năng chữa khỏi, kiến nghị anh cưa chân nhanh nhất có thể, bằng không dài thì bảy, tám năm, ngắn thì ba, bốn năm, bắp thịt suy thoái, biến đổi bệnh lý, nhất định phải cưa chân mới được.”
Lâm Uyển: “Thật sao? Có thể cho tôi xem thử không?”
Trần Chí Cương đưa cho cô, sắc mặt hưng phấn, giọng nói cũng lộ ra ý cám dỗ: “Nếu thật sự là bác sĩ Lâm chữa khỏi được, vậy bác sĩ Lâm chính là quốc y thánh thủ danh xứng với thực, có thể đi tới bệnh viện thủ đô làm bác sĩ chính thức, đãi ngộ chắc chắn thuộc dạng hàng đầu trong các bác sĩ.”
Đám người kế toán trực tiếp ngây người.
Bọn họ biết bác sĩ Lâm lợi hại, cũng biết bác sĩ Lâm đã từ chối công việc làm bác sĩ ở bệnh viện huyện, bằng lòng về quê để làm bác sĩ cho đại đội bọn họ để khám bệnh chữa bệnh cho bọn họ, nhưng bọn họ cũng không ngờ bản lĩnh của bác sĩ Lâm không chỉ có như vậy, vậy mà lại có thể tới thủ đô làm bác sĩ hàng đầu ở bệnh viện!
Thế này thật lợi hại biết bao!
Mẹ ôi, bọn họ được hưởng thụ đãi ngộ cao cấp của các lãnh đạo ở thủ đô, kêu bác sĩ hàng đầu như vậy khám bệnh cho bọn họ.
Cha của kế toán có bệnh sỏi mật nhẹ, vốn đi tới bệnh viện huyện nói phải cắt bỏ túi mật, nhưng Lâm Uyển không đồng ý, nói có thể thông qua dùng thuốc bắc và châm cứ để đẩy sỏi ra. Kế toán còn hơi thấp thỏm, không biết có tác dụng hay không, đừng đến lúc đó không có tác dụng còn phải đi rạch một đao, như thế ông cụ sẽ không chịu nổi.
Nhưng bây giờ anh ta lại lập tức tin tưởng không nghi ngờ gì, có khả năng sỏi trong túi mật của cha già đã thải hết ra ngoài rồi ấy chứ!
Đảm bảo, không sai, nhất định là thải ra ngoài rồi, anh ta cảm thấy thế!
Lâm Uyển giở tài liệu xem, quả nhiên là bệnh án của Lục Chính Đình, trên đó nói hết toàn bộ tình trạng chân anh ra, nhưng lại không viết gì về vấn đề thính lực của anh.
Lâm Uyển xem xong thì cười: “Chẩn đoán bệnh vẫn có sự sai lệch. Quả thực có một khoảng thời gian chân của chồng tôi chuyển biến xấu, nhưng sau khi anh ấy tăng cường luyện tập, lại thêm châm cứu, tắm thuốc, mới từ từ xuất hiện sự thay đổi. Bây giờ lại mang đai nắn, đi đường cũng không thành vấn đề. Sau này bỏ xuống cũng không có khả năng tự mình đi đường một cách tự nhiên và thoải mái như vậy.”
Cô làm thủ ngữ với Lục Chính Đình, kêu anh tháo đai nắn xuống đi đường cho Trần Chí Cương xem.
Lục Chính Đình nghe cô, tháo xuống rồi đi thong thả hai vòng trong phòng.
Trần Chí Cương phát hiện ra, sau khi bỏ đai nắn xuống, bước chân của Lục Chính Đình không nhẹ nhàng thoải mái như vậy, đầu gối gấp cũng không dễ dàng như thế, thậm chí đi đường còn hơi dùng sức. Lẽ nào, toàn bộ đều là nhờ đai nắn này sao? Anh ta lập tức sáp qua nhìn, duỗi tay sờ lên, phát hiện ra đai là ống thép và da trâu, mới ngạc nhiên hỏi: “Bác sĩ Lâm, đai nắn này từ đâu ra vậy?”
Lâm Uyển: “Tôi thiết kế cho anh ấy, rồi mời công thợ trong huyện đo rồi đặt làm.”
Trần Chí Cương: “Xin hỏi, có thể bán cái này cho tôi được không?”
Lâm Uyển lắc đầu: “Thật xin lỗi, chuyện này không được. Anh có thể mời bệnh nhân tới đây, tôi sẽ kiểm tra cho ông ấy, sau đó giúp ông ấy đo kích cỡ làm một bộ, về phần có thể dùng được hay không, còn phải xem tình trạng của người bệnh đã.”
Nếu hoàn toàn không đứng dậy được, vậy cho dù có đai nắn cũng vô dụng thôi, còn nữa, đai nắn của Lục Chính Đình là hệ thống đặt làm riêng cho anh với nguyên liệu đặc thù, và cảm ứng đặc thù, kết nối với từ trường của anh, nên hiển nhiên không thể tùy tiện cho người khác được.
Đương nhiên cô cũng không sợ người khác kiểm tra ra, kiểm tra ra chỉ giống như nguyên liệu bình thường, không có gì rất đặc biệt hết.
Trần Chí Cương còn muốn xem, nhưng lại bị Lục Chính Đình lấy về đeo lại vào chân, nên anh ta chỉ đành từ bỏ.
Trần Chí Cương nhìn Lâm Uyển: “Bác sĩ Lâm, có thể mời cô tới tỉnh được không? Chúng ta có thể ngồi xe Jeep, nếu như cô cảm thấy không tiện, vậy chúng ta có thể ngồi tàu hỏa.”