Không đợi Lâm Uyển nói, Lục Chính Đình đã từ chối: “Không được.”
Trần Chí Cương ngạc nhiên nhìn anh: “Không được?”
Lục Chính Đình: “Vợ tôi đang mang bầu, bây giờ không chịu được xóc nảy, không tiện đi đường dài.”
Cô đi tới nhà mẹ đẻ mà anh còn lo cho cô, càng đừng nói đến đi vào tỉnh. Đường không dễ đi, xe Jeep có thể quăng ngã người, cho dù là tàu hỏa thì cũng lắc lư, nghiêng ngả, hơn nữa mùi rất hắc.
Trần Chí Cương nhìn Lâm Uyển, thấy dáng người của cô thướt tha, thắt lưng thì nhỏ, Lục Chính Đình không nói thì anh ta thật sự cũng không nhìn ra được, nếu vẫn chưa nhìn ra được đang mang thai… vậy chắc hẳn không sợ đi?
Kế toán lập tức nói: “Đồng chí Trần, thời điểm các đồng chí nữ vừa mới mang thai là lúc quan trọng nhất, không thể đắc ý được, cơ thể của bác sĩ Lâm không tốt, không chịu được xóc nảy đâu.” Nếu như đại nhân vật tới thôn Đại Loan, đó mới là chuyện khó lường.
Trần Chí Cương nhìn về phía Lâm Uyển: “Bác sĩ Lâm, thật sự không được sao?”
Lâm Uyển cười đáp: “Nếu như không gấp, vậy đồng chí Trần có thể đợi tới năm sau tôi ở cữ xong rồi lại đi?”
Trần Chí Cương lại tự mình biết mình, sinh xong con còn phải mớm sữa, như vậy con nhỏ không thể rời khỏi mẹ, lại càng không thích hợp hơn. Hơn nữa anh ta thấy ánh mắt đó của Lục Chính Đình thật sự rất bất thiện, cứ như thể anh ta tới cướp vợ vậy, nếu như dám cho Lâm Uyển đi đường xa, chắc chắn sẽ không cho sắc mặt tốt gì.
Anh ta nghĩ ngợi một chút, rồi đáp: “Hay là… tôi gửi điện báo hỏi thử xem sao.”
Sau đó anh ta ra ngoài leo lên xe Jeep, chuyển một máy điện báo cỡ nhỏ xuống, kéo dây cột ăng ten, bắt đầu rè rè rè báo tin.
Lâm Uyển: “…”
Đôi mắt của kế toán dựng thẳng, có chút hối hận mình vì liệu mình có nói bậy đắc tội với người ta hay không, đây là lãnh đạo lớn đó, còn có thể mang theo máy điện báo bên người!
…
Trần Chí Cương trao đổi có qua có lại với bên đó vài câu, báo tin và đáp lời ngay tại chỗ, ngay cả phiên dịch cũng bỏ qua.
Kế toán lén thì thầm với Lâm Uyển: “Bác sĩ Lâm, thế này phải là cán bộ cỡ nào?”
Lâm Uyển lắc đầu: “Làm sao tôi biết được, anh yên tâm đi, càng là cán bộ lớn càng dễ nói chuyện, sẽ không làm khó chúng ta đâu.”
Kế toán gật đầu: “Cũng đúng.” Anh ta còn có hơi không yên tâm: “Vậy nếu thật sự không được, cô có thể đi tới tỉnh không?”
Lâm Uyển: “Không thể.” Cô đã nói không thể, nếu như lại sửa miệng, vậy phải khó coi cỡ nào. Còn nữa, nhìn bộ dáng của Trần Chí Cương, cô đã đoán ra người bệnh không gấp như vậy, chắc hẳn là chân có vấn đề, thủ đô và bệnh viện tỉnh không thể chữa khỏi, gần đây có thể nghe nói tới chuyện của Lục Chính Đình mới nổi lên suy nghĩ, ôm theo tâm thái thử xem, kêu cô chữa bệnh.
Phỏng chừng đối phương còn phải trao đổi một lúc, nên cô và Lục Chính Đình trở về tiếp tục bàn chuyện chính.
Trừ sổ tay đào tạo bác sĩ chân đất đó ra, cô còn muốn làm vài quyển sổ tay đào tạo về mấy chuyên khoa khác nữa, ví dụ như phẫu thuật khoa mắt, phòng chống khối u, chữa bệnh phụ khoa, không thể mang thai… Dù sao thì nội dung bao hàm trong một quyển sổ tay bác sĩ chân đất quá nhiều, không thể nói hết một cách tỉ mỉ được, mà chỉ có thể giới thiệu đại khái một chút. Còn nếu muốn nói chi tiết, vậy phải dành riêng một quyển một vấn đề mới được.
Đại khái là một tiếng sau, Trần Chí Cương đi vào phòng, anh ta nói với Lâm Uyển: “Bác sĩ Lâm, ý của thủ trưởng chúng tôi là ông ấy có thể tới, nếu như có yêu cầu chuẩn bị gì, bác sĩ Lâm cứ việc dặn dò.”
Lâm Uyển không ngờ bọn họ lại sảng khoái như vậy, chỉ đáp: “Nếu các người muốn tới đây, vậy mang bệnh án chi tiết tới, nhưng tôi phải nói rõ trước, tôi không phải thần y gì đó, chẳng qua chỉ là một bác sĩ nông thôn có lòng nhiệt tình với y học, và có chút thiên phú mà thôi, tôi cũng không đảm bảo nhất định sẽ chữa cho chân của lão thủ trưởng tốt lên. Cho nên, mọi người phải bình tĩnh.”
“Hiểu rồi.” Trần Chí Cương cũng không nói thêm gì nữa, hơn nữa còn lấy ra một chồng văn kiện từ trong bao công văn, rồi đặt lên bàn: “Cái này vẫn mời bác sĩ Lâm từ từ xem qua.”
Lâm Uyển cầm lên: “Tôi sẽ.”
“Vậy tôi đi sắp xếp.” Nói xong, anh ta tạm biệt rồi rời đi.
Bọn họ tới đột nhiên mà đi cũng nhanh, cùng với chiếc xe Jeep rời đi, trong sân đại đội lại rơi vào trong im lặng.