Trần Chí Cương kêu bọn họ đi ăn cơm, còn anh ta đẩy lão thủ trưởng đi theo đám người Lâm Uyển về nhà.
Lục Chính Đình rửa tay, lấy vịt nướng ra, bác sĩ Kim thì bày bàn vuông ra sân, hai bé trai kê băng ghế và ghế dựa, mọi người ngồi vây quanh bàn, Lâm Uyển lấy một cái thớt và dao làm bếp nhỏ sạch sẽ, đặt lên bàn kêu Lục Chính Đình xẻ thịt vịt.
Nhìn Lục Chính Đình xẻ thịt vịt quả đúng là một loại hưởng thụ, hai đầu ngón tay trái thon dài, lưỡi đao ở tay phải nhẹ nhàng lướt qua, đã có một miếng da vịt nướng béo ngậy bị xẻ xuống. Dao trong tay anh giống như có sinh mệnh, đi qua đi lại, đến cuối cùng chỉ có thể nhìn thấy đao quang lóe lên.
Trần Chí Cương khen: “Đao pháp hay quá!”
Lão thủ trưởng Cố nhìn anh, lại nhìn Tiểu Minh Quang, rồi lại nhìn Lâm Uyển, thuận miệng hỏi: “Bác sĩ Lâm trông rất trẻ tuổi.”
Bọn họ đã điều tra qua Lâm Uyển và Lục Chính Đình, nhưng đều là Trần Chí Cương phụ trách, ông cụ cũng không hỏi qua, bây giờ gặp mặt đột nhiên có hứng thú tìm hiểu một chút.
Lâm Uyển nở nụ cười: “Ông Cố yên tâm, tuy rằng trẻ tuổi, nhưng cháu nhất định sẽ cố hết khả năng, tuyệt đối sẽ không qua loa với ông.”
Cô đưa bánh mì và dưa cải, nước tương qua, kêu mọi người tự mình kẹp ăn, cho dù vịt nướng không đủ cho nhiều người ăn như vậy, nhưng bánh mì dẹt và rau cũng đủ ăn.
Trần Chí Cương kẹp một miếng da vịt với hành lá cho lão thủ trưởng: “Lão thủ trưởng, ngửi qua cũng thơm thật đấy, có hương vị của Toàn Tụ Đức.”
Lâm Uyển: “Chủ nhiệm Trần quá khen rồi, chỉ là vịt nướng mà thôi, không dám không dám.” Nào có thể so với Toàn Tụ Đức được chứ, cho dù nói ngoa cũng không cần khoa trương như vậy.
Lão thủ trưởng nhét bánh mì kẹp vào trong miệng, nhai một chút, thật sự là vừa có sự mềm dẻo của lớp da, gân thì lại có hương vị xốp giòn của da vịt nướng, còn có vị mặn của nước tương, ngọt giòn của hành băm, quả thực chính là đại hội hương vị thơm ngon, ông cụ dè dặt gật đầu: “Ngon lắm!”
Ông cụ quay đầu nói với Trần Chí Cương: “Chí Cương, trở về mang thêm mấy con vịt qua đây, để mấy đứa trẻ ăn cho ghiền.”
“Chú yên tâm, nhất định sẽ làm xong.” Trần Chí Cương rất vui vẻ, nhìn ra được lão thủ trưởng đang rất vui.
Hai năm này, lão thủ trưởng vẫn luôn không được như ý, ý chí tinh thần sa sút, tâm trạng sụt giảm, không muốn giao tiếp với người ta. Vốn dĩ anh ta còn lo lắng tới nơi này, lão thủ trưởng sẽ càng không thoải mái hơn, nhưng không ngờ vậy mà lại ôn hòa như vậy, cứ như hai người khác nhau với khi ở nhà vậy.
Nói như vậy, ông cụ thật sự rất thích gia đình này, cho dù có chữa được chân hay không, thì cũng có thể giải sầu, vậy đến là đúng rồi.
Ăn cơm xong, Lâm Uyển hỏi bọn họ ở đây, là tới huyện hay là thế nào.
Lão thủ trưởng Cố: “Nếu như bác sĩ Lâm không chê, vậy ông ở nhờ nhà cháu nhé.” Ông cụ nhìn thấy nhà Lâm Uyển có ba gian phòng chính, ở giữa là nhà bếp, hai gian trái phải đều có giường đất, là chỗ có thể ngủ được.
Trần Chí Cương cười bảo: “Bác sĩ Lâm yên tâm, chúng tôi ở nơi này, ăn uống ngủ nghỉ đều có trợ cấp. Hai người, một ngày hết phiếu lương ba cân, năm xu…”
“Tiền thì không cần.” Lâm Uyển cắt ngang lời anh ta, phiếu lương là được rồi, còn tiền thì không cần.
Trần Chí Cương cũng không kiên trì nữa: “Vậy chúng tôi làm phiền rồi.” Anh ta nói với lão thủ trưởng đi kêu người chuyển hành lý vào.
Lão thủ trưởng Cố phất tay: “Cháu đi đi, chú ở trong này nói chuyện.”
Ông cụ nhìn, tuy mảnh sân nhỏ này không lớn cho lắm, nhưng sạch sẽ gọn gàng, chân tường còn trồng một ít cây bóng nước, còn có mấy loại như tử vi, hoa mào gà, bông phấn, lúc này nở đang vừa lúc đẹp. Một gia đình này, Lục Chính Đình vì thính lực không ổn cho nên rất ít nói chuyện, đương nhiên phỏng chừng người đàn ông này vốn không thích nói nhiều cho lắm, phụ nữ thì lớn lên đẹp đẽ thanh tú, tính cách cũng hiền lành, dịu dàng mà không mất đi sự sảng khoái, vừa nhìn đã biết là người dễ tiếp xúc. Hai đứa trẻ thì đơn thuần đáng yêu, ngây thơ hồn nhiên, nhưng lại rất hiểu chuyện, có lễ phép.
Người nông thôn mà lại có thể lớn lên hiểu chuyện, có quy tắc như vậy, khiến ông cụ cảm thấy rất bất ngờ.
Phần lớn lính cơ sở cấp dưới của ông ta đều chưa từng đi học, không ít người còn không biết nửa chữ bẻ đôi. Thường mà nói, tính cách khá thô kệch, sẽ không dịu dàng tinh tế được như vậy, bởi vì chủ nghĩa đàn ông quen rồi, nên hơn phân nửa vợ và con cái trong nhà đều sợ anh ta, bầu không khí cũng sẽ hơi căng thẳng.