Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính (Dịch Full)

Chương 459 - Chương 476: Thú Vị

Unknown Chương 476: Thú vị

Nhưng gia đình này lại khá thú vị, một cô gái nông thôn lại có y thuật rất cao, khiến ông cụ rất muốn hiểu thêm một chút.

Lục Chính Đình thu dọn bàn ghế, rửa bát đũa, còn Lâm Uyển thì lại đi rửa trái cây mang qua, hai bé trai bắt đầu nghịch radio.

Đám cán bộ Lục Trường Phát ở trong thôn tới chào hỏi lão thủ trưởng Cố, xem có yêu cầu gì, hoặc sắp xếp gì không. Lão thủ trưởng Cố cũng không thích nói với bọn họ, không giới thiệu bản thân, cũng không hỏi chuyện gì của đại đội, chỉ nói chuyện với hai bé trai.

Mấy người Lục Trường Phát thấy bộ dáng đó của ông cụ, là không thích xã giao đây mà, bọn họ nhanh chóng chào hỏi hai câu rồi tạm biệt. Ra đến ngoài cửa, Lục Trường Phát nói với Lâm Uyển: “Bác sĩ Lâm, có gì cần thì cháu cứ việc nói, không cần băn khoăn.”

Lâm Uyển cười đáp: “Bí thư yên tâm đi, cháu biết rồi ạ.”

Nghe nói lão thủ trưởng muốn ở nhà Lâm Uyển ăn cơm, Lục Trường Phát lại dặn dò kế toán mỗi ngày cho người đi xay cối, mang bột mì mịn nhất tới nhà Lâm Uyển, tránh cho còn phải bác sĩ Kim phải đi xay cối. Lại dặn dò mỗi ngày phải đưa thịt qua, cho dù là thịt heo hay là thịt con gì đi chăng nữa, dù sao mỗi ngày đều phải có chút gì đó, hiển nhiên rau xanh thì toàn thôn ăn thoải mái, xem có gì ngon thì đi hái, đại đội phụ trách.

Lâm Uyển biết không cho bọn họ bận rộn, thì bọn họ sẽ không yên tâm, nên cứ mặc bọn họ, dù sao cô nên thế nào thì vẫn nên như thế là được.

Đợi cán bộ đại đội rời đi, Trần Chí Cương cũng dẫn người mang hành lý qua, chủ yếu là đồ dùng hàng ngày của bọn họ như đệm chăn, rương quần áo, sách vở, phích nước nóng, bình trà, cặp lồng.

Lâm Uyển thấy bọn họ có chăn đệm, vậy cũng không cần gấp, chỉ cần cung cấp giường là được, ngay cả chậu rửa mặt của mình mà bọn họ cũng mang theo nốt, thật sự rất chu toàn.

Thu dọn xong xuôi, Trần Chí Cương lại lấy kẹo ra, cho Lâm Uyển và đám trẻ ăn: “Nào nào, đừng khách sáo, đây là lão thủ trưởng mang cho các cô.”

Hai bé trai cầm kẹo, cảm ơn lão thủ trưởng Cố: “Cảm ơn ông thủ trưởng.”

Lão thủ trưởng Cố nhìn bọn trẻ: “Gọi ông Cố.”

Hai bé trai gọi ông Cố, sau đó cầm kẹo chạy ra ngoài tìm Quải Nhi để chia cho lũ trẻ.

Lâm Uyển nói với thủ trưởng Cố: “Ông Cố, ông cũng nên nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai chúng ta sẽ tới phòng y tế kiểm tra.” Cô lại giới thiệu thiết bị trong nhà một chút. Đặc biệt là nhà vệ sinh. Trong thôn có nhà vệ sinh công cộng, như vậy tiện cho tập trung khử trùng và tích phân, các gia đình đều không xây thêm nhà vệ sinh khác, nhưng ở trong góc có thùng phân. Cuộc sống của lão thủ trưởng có Trần Chí Cương hỗ trợ xử lý, vì hành động không tiện nên mang theo cái bô, không quá cần nhà vệ sinh, nhưng Trần Chí Cương hẳn sẽ cần.

Sau khi giới thiệu xong, Lâm Uyển tạm biệt, muốn để bọn họ thích ứng một chút, dù sao người ở thành phố lớn, vừa về đến quê sẽ thấy hơi không quen. Cũng may nhà mình sạch sẽ, không có bọ chét với rệp, hẳn sẽ không quá khiến bọn họ chịu khổ.

Lão thủ trưởng Cố vẫy tay với Lâm Uyển: “Ông có mang quà cho cháu.” Ông cụ ra hiệu cho Trần Chí Cương lấy quà tới.

Trần Chí Cương có hơi bối rối, dùng ánh mắt xin ý kiến của lão thủ trưởng, chú có chuẩn bị quà gì sao? Sao cháu không biết? Kẹo của đám trẻ còn là cháu chuẩn bị đó.

Ánh mắt của lão thủ trưởng liếc qua rương sách của mình.

Trần Chí Cương đi qua mở, bên trong ngoại trừ tuyển tập vĩ nhân mà bản thân lão thủ trưởng đọc thì cũng không có sách gì khác, lẽ nào muốn tặng sổ và bút máy sao?

Lão thủ trưởng Cố nhướn mày, sao đột nhiên Tiểu Trần này lại không theo kịp suy nghĩ của ông cụ vậy? Ông cụ nói: “Sách tuyển tập vĩ nhân này là thứ ông vẫn luôn nghiên cứu học hỏi, còn có rất nhiều sách tâm đắc khác nữa, cho bác sĩ Lâm và Tiểu Lục, hai người các cháu từ từ học hỏi.”

Trần Chí Cương:…

Ngày thường vị lãnh đạo này không quan tâm cấp dưới, bất chợt quan tâm cũng thật đáng sợ. Chú tốt bụng tặng người ta quyển sách này, lại còn là quyển chú từng đọc qua, kêu người từ từ học hỏi, đây không phải là ám chỉ người ta có sai lầm gì đó, kêu người ta cúp đuôi cẩn thận làm người đi sao.

Lâm Uyển thì lại không thay đổi sắc mặt: “Cảm ơn ông Cố.” Cô cũng không quen gọi thủ trưởng gì đó, nếu ông cụ đã không ra vẻ ta đây, vậy cô cũng sẽ gọi theo lũ trẻ, vừa thân thiết lại vừa không mất đi sự tôn trọng, chắc hẳn không thành vấn đề.


Bình Luận (0)
Comment