Người bệnh bình thường đều sẽ lo lắng, sợ chữa không khỏi, sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho dù biết có thể chữa khỏi cũng sẽ lo lắng trước khi phẫu thuật. Nhưng ông cụ không cần làm phẫu thuật, mà chỉ ngâm thuốc, châm cứu, theo lý mà nói cũng không nên căng thẳng mới phải.
Ông cụ Cố hắng giọng: “Có chút, dù sao tàn tật vài năm, bản thân cũng cảm thấy có thế nào cũng không có khả năng đứng lên được nữa, cháu nói như vậy, khiến ông có hơi bất an.” Ông cụ lại nhìn Lục Chính Đình: “Chân của Tiểu Lục đã chữa khỏi, lại mang tới niềm tin rất lớn cho ông.”
Lục Chính Đình: “Lão thủ trưởng, ông nhất định phải thả lỏng tâm tình, đừng khẩn trương, càng đừng lo lắng, cứ giao bản thân cho bác sĩ, và tin vào bác sĩ, chỉ có cả người tin vào bác sĩ, hy vọng chữa khỏi bệnh mới càng lớn hơn.”
Trong bút ký của Lâm Uyển có viết, khí huyết là căn nguyên của ổ bệnh, máu là gốc rễ, khí lại là mấu chốt.
Ví dụ nếu một người bệnh tin tưởng bác sĩ, vậy hệ tuần hoàn trong người anh ta sẽ thông suốt, mà nếu anh ta nghi ngờ chồng chất, vậy khí của anh ta sẽ cản trở không thông, rất dễ xuất hiện sự đối chọi vô hình trong quá trình chữa bệnh, thậm chí còn xuất hiện tình trạng cho dù dùng thuốc cũng không thấy chuyển biến tốt.
Tiểu Minh Quang: “Ông Cố, ông nhất định phải tin mẹ cháu, mẹ cháu nói sẽ chữa khỏi cho ông, thì nhất định sẽ chữa khỏi cho ông.”
Ông cụ Cố gật đầu, bàn tay xoa đầu Tiểu Minh Quang hai cái, nhẹ giọng đáp: “Ông tin.”
…
Lâm Uyển phối phương thuốc tắm dược cho ông cụ Cố, bởi vì thân phận của ông cụ đặc thù lại không thiếu tiền, cho nên cô cũng không cần tính toán tỉ mỉ như trước đây. Trước đây kê thuốc cho các xã viên khác, phải cố gắng hết sức có thứ ở bản địa, nguyên liệu rẻ, cho dù dược hiệu không quá như ý vẫn có thể thông qua.
Có vài loại thuốc ở biên cảnh, như tam thất, tàng hồng hoa, nhân sâm… trừ dùng cho người nhà mình, thì cô rất ít khi kê, không muốn tăng thêm gánh nặng cho các xã viên và đại đội.
Trần Chí Cương hành động rất nhanh, ba ngày đã có người gửi tới hai thùng tắm lớn, một thùng hình tròn, một thùng thì lại theo kiểu nằm, đều là dùng gỗ và trúc gia công vây lại, nhẹ nhàng rắn chắc, không rỉ nước.
Ông cụ Cố cảm thấy một cái thùng tắm khác khiến ông cụ không còn mặt mũi, giống như ông cụ thích hưởng thụ lắm vậy, nên tặng cho hai đứa trẻ.
Trần Chí Cương còn cho người xem qua phương thuốc, cảm thấy trong phương thuốc của Lâm Uyển có mấy vị có độc tính không nhỏ, anh ta có hơi không đưa ra được quyết định, nên lén bàn bạc với ông cụ Cố.
“Lão thủ trưởng, chú cảm thấy thế nào?”
Ông cụ Cố lại không coi đó là chuyện to tát gì: “Là thuốc thì ba phần độc. Còn nữa, về mặt y học cũng có nghiên cứu lấy độc trị độc. Có vài thảo dược có độc, nhưng nằm trong phương thuốc lại có thể mang tới tác dụng quan trọng. Nghi ngờ người thì không dùng, đã dùng người thì không nghi ngờ. Nếu chúng ta đã tới tìm bác sĩ Lâm khám bệnh, vậy thì tin cô ấy, sau này cứ mặc cô ấy kê dược, cháu không cần tìm người kiểm tra, không sao đâu.”
Trần Chí Cương nghĩ ngợi thấy đúng là như vậy, bác sĩ Lâm người ta đã chữa khỏi cho nhiều người như vậy rồi, không có khả năng cố tình gây chuyện với lão thủ trưởng. Còn nữa, anh ta cũng dùng thuốc phong thấp và thuốc trị bầm của cô, cảm thấy quả thực hữu dụng. Trước đó anh ta bị thương ở thắt lưng, dựa theo phương pháp phục hồi chức năng mà Lâm Uyển quy định, kêu mấy người Hồ Hướng Dương ở phòng y tế uốn nắn một chút, sau đó dựa theo yêu cầu phục hồi chức năng, mới ba ngày đã cảm thấy thoải mái hơn nhiều rồi.
“Vâng, vậy chúng ta bắt đầu thôi, cho dù có đau thì đã làm sao, ông cụ nhà chú chịu đựng một chút nhé.”
Ông cụ Cố đảo trắng mắt nhìn anh ta: “Cháu coi chú là trẻ con ba tuổi sao, còn sợ đau đến khóc nhè chắc?”
Có đau khổ nào mà ông cụ chưa từng trải qua? Đi ra từ mưa bom bão đạn, vết đạn, vết đao trên người chỉ có nhiều chứ không có ít, hai chân còn tàn tật, không phải đều đau đến chết đi sống lại hay sao?
Anh ta nghĩ thấy cũng không sai, người đàn ông giống như sắt thép, trải qua sự gột rửa của hỏa lực vô số lần, cánh tay đã từng gãy, ngực đã từng bị bắn thủng, chân cũng từng gãy, hai chân còn tàn phế, có gì mà phải sợ đau?
Thật là buồn cười.