Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính (Dịch Full)

Chương 469 - Chương 486: Ở Chung Hài Hòa 3

Unknown Chương 486: Ở chung hài hòa 3

Nhưng đợi sau khi ngâm dược bốn mươi phút vào ngày đầu tiên, ông cụ Cố đã có hơi không bình tĩnh nổi.

Con mẹ nó ai tới nói cho ông cụ biết, tại sao ngâm nước thuốc cả người lại vừa xót vừa trướng vừa ngứa vừa tê, ông cụ khăng khăng là không đau, gãi thử lại không gãi đến đúng chỗ được, kêu lính cần vụ giúp, ông cụ cũng không hài lòng, chỉ cảm thấy xót tê ngứa trước đó đều là ở trong gân cốt, trong gân mạch máu thịt truyền tới, mà không phải là ở làn da.

Bản thân ông cụ gãi không đến nơi, người khác cũng không gãi đến được, có nóng nảy cũng vô dụng.

Thấy ông cụ khó chịu như vậy, lính cần vụ nói: “Thủ trưởng, cháu đi mời bác sĩ Lâm tới.”

Anh ta đi hỏi Lâm Uyển, Lâm Uyển nhìn đồng hồ: “Để dược tính chạy trong cơ thể hai tiếng, mười một giờ sẽ bắt đầu châm cứu.”

“Mười một giờ?” Sắc mặt của lính cần vụ có hơi thay đổi: “Bác sĩ Lâm, cả người thủ trưởng ngứa dữ dội, liệu có cách nào không?”

Lâm Uyển: “Có nổi mụn nước không?”

Lính cần vụ lắc đầu: “Không.”

Lâm Uyển: “Vậy thì không sao, chịu đựng đi, có tình cảnh gì mà lão thủ trưởng chưa từng thấy qua?”

Lính cần vụ không biết nói gì mới phải, chỉ đành trở về, vào phòng thấy ông cụ Cố để trần cánh tay, hai tay gãi trước ngực, sau lưng còn cọ vào tường, cọ nữa cũng không được, vẫn không hết ngứa, ông cụ thấy lính cần vụ trở về, đôi mắt sáng ngời: “Bác sĩ Lâm đâu?”

Lính cần vụ cũng không có cách nào khác: “Bác sĩ Lâm nói… kêu thủ trưởng đợi đến mười một giờ.”

Ông cụ Cố ngây người, quay đầu nhìn, thấy trên tường không treo đồng hồ, lại đi tìm đồng hồ của mình. Lính cần vụ nhanh chóng lấy ra cho ông cụ xem, bây giờ còn chưa đến chín giờ nữa!

Sắc mặt của ông cụ thay đổi: “Vậy…” Ông cụ nhụt chí, nhưng vẫn ngứa không chịu được. Có vài người ngứa đến dữ dội, cào rách da đổ máu sẽ dễ chịu hơn một chút. Nhưng ông cụ thì vô dụng! Chính là ngứa ở trong đầu, trong máu thịt và gân cốt!

Lúc này, Trần Chí Cương tiến vào hỏi ông cụ thế nào rồi.

Lính cần vụ kêu anh ta nhanh chóng nghĩ cách, lính cần vụ nhỏ mới có mười bảy tuổi, tuổi tác không lớn, không nhìn nổi ông cụ đã từng này tuổi còn chịu dày vò như vậy.

Trần Chí Cương: “Cháu đi hỏi bác sĩ Lâm.”

Anh ta đi qua lại thấy Lâm Uyển đang châm cứu nóng bằng ngải cứu cho người ta cùng đám người Triệu Diễm Tú, bộ dáng của cô hết sức chăm chú, anh ta cũng không làm phiền, mà đứng ở một bên nhìn, thuận tiện hỏi mấy người Lý Kim Linh tình hình.

Lý Kim Linh ngại vì người bệnh lớn lên bẩn thỉu, không chịu tới gần, thấy Trần Chí Cương hỏi cô ta, cô ta lại nói rõ ngọn ngành.

Có một xã viên từ ngoài thôn mọc cái mụn to ở sau cổ, đã dùng thuốc mỡ Erythromycin và thuốc kháng viêm mà không được. Bây giờ khó chịu muốn chết, bác sĩ chân trần trong thôn chỉ sợ xảy ra án mạng mới kêu người đi tới thôn Đại Loan tìm bác sĩ Lâm và bác sĩ Kim.

Thời buổi này, tây y đều dùng kháng viêm và ngừng đau đối với vết nhiễm trùng tụ cầu phát ra từ trong cơ thể, bình thường còn được, nhưng hiệu quả trị liệu lợi hại thì lại không rõ ràng. Bác sĩ Kim cũng không có cách nào khác, chỉ có thể dựa vào cách chữa trị bằng thảo dược Trung của Lâm Uyển.

Mà loại nhiễm trùng tụ cầu này trung y gọi là ung nhọt, tây y thì gọi là mụn nhọt, thực ra đều là do hệ miễn dịch thấp của cơ thể gây ra, nếu không chữa lành sẽ dẫn đến ung thư máu hoặc là chứng nhiễm trùng máu.

Lâm Uyển trực tiếp dùng ngải cứu châm cứu nóng cho anh ta, rồi đặt lên ung nhọt, liên tiếp châm mười hai cây, sẽ để lại vết đốt trên da, đây cũng là một cách chữa trị.

Lâm Uyển thấy Triệu Diễm Tú nắm vững không tồi, nên giao toàn quyền cho cô ta, kêu Hồ Hướng Dương phối hợp. Cô đứng dậy thấy Trần Chí Cương, mới rửa tay đi qua nói chuyện với anh ta.

Trần Chí Cương không muốn người ta nghe thấy, mới ra ngoài nói với Lâm Uyển: “Bác sĩ Lâm, có thể kê chút thuốc cho ông cụ được không, để ông cụ ngủ một chút, lúc này ngứa không chịu được nữa rồi. Từng này tuổi rồi, không chịu được tội, không phải sao?”

Lâm Uyển nghĩ ngợi một chút: “Cũng được.” Kê thuốc an thần cũng được, mà dùng thuốc bắc an thần vẫn được.

Trần Chí Cương cầm thuốc vui vẻ đi qua.

Lâm Uyển trở về, tiếp tục quan sát mấy người Triệu Diễm Tú cứu ngải cho người ta, đợi châm xong, người bệnh cũng ngủ luôn, không còn chút tri giác nào.

Lâm Uyển khen ngợi: “Trí thức Triệu học không tồi.”


Bình Luận (0)
Comment