Lâm Uyển và Lục Chính Đình cũng không có giấu diếm đối với thân thế của Tiểu Minh Quang, cho nên bọn họ muốn dò hỏi tình huống nhặt được ngày đó cũng không có gì khó.
Thời gian, địa điểm, mấy tin tức của đứa nhỏ này tổng hợp lại, lấy thân phận của bọn họ mà nói cũng không hẳn là quá khó để tìm hiểu.
Ở nông thôn nhà ai có đứa nhỏ nhà ai làm mất đứa nhỏ cũng không phải là bí mật, đại đội vừa hỏi đã biết, không ai vứt bỏ cũng không có người giống Tiểu Minh Quang, cho nên cậu bé không phải đứa nhỏ ở nông thôn địa phương.
Nếu là người bên ngoài vậy phải ngồi xe lửa, bây giờ ngồi xe lửa không dễ dàng như thế, mua vé đều phải có thư giới thiệu hoặc là thẻ công tác, mà đứa nhỏ cũng cần mua vé trẻ con. Như vậy đi đến ga xe lửa để người ta tra thử thông tin khoảng thời gian bán vé, tìm một điểm dừng chân là hành khách của huyện này có mang theo trẻ con.
Hành khách phù hợp điều kiện cũng sẽ không quá nhiều không thể tra, có tên có họ có đơn vị hoặc là đại đội, cơ bản đều có thể đối chiếu, cũng không có người có điều kiện phù hợp với Tiểu Minh Quang.
Có lẽ bọn họ không phải ngồi xe lửa tới, vậy chính là thông qua con đường khác. Nhưng một người lớn hoặc là hai người lớn, dẫn theo một đứa nhỏ đẹp đẽ như vậy, thật ra tương đối chói mắt, đối với nông dân không có hoạt động giải trí gì mà nói, nhìn qua cơ bản sẽ không quên.
Ông cụ bảo người ta cầm ảnh chụp của Tiểu Minh Quang thăm hỏi dọc đường, vẫn không có thu hoạch.
Trong lòng ông cụ Cố có thất vọng cũng nhẹ nhàng thở ra, bảo Trần Chí Cương không cần tra xét nữa, mặc kệ nói như thế nào bác sĩ Lâm và Lục Chính Đình coi Tiểu Minh Quang như con trai ruột, Tiểu Minh Quang cũng thân với bọn họ. Dù cho Tiểu Minh Quang từ đâu tới, đi theo hai vợ chồng bác sĩ Lâm, đứa nhỏ cũng sẽ không chịu tủi thân.
Mà ông cụ đã nảy sinh tình cảm với đứa nhỏ, đương nhiên tính toán suy nghĩ vì tương lai của đứa nhỏ, nhân lúc ông cụ còn có thể di chuyển, trước tiên trải đường cho đứa nhỏ, sau này đi cũng thoải mái một chút.
Ông cụ cảm thấy mình không thể gạt Lâm Uyển nữa, có vài lời vẫn phải nói ra mới tốt, tránh cho chính mình buồn bực khó chịu trong lòng, để bác sĩ Lâm biết còn cảm thấy ông cụ tệ hại.
“Bác sĩ Lâm, ông có chuyện này nói với cháu một chút.” Ông cụ cân nhắc một hồi, lại quay đầu nhìn ra bên ngoài, Lục Chính Đình và hai lính cần vụ còn đang bận rộn xử lý cải trắng và củ cải.
“Chuyện gì vậy?” Lâm Uyển mơ hồ đoán được.
Ông cụ Cố nói chuyện mình từng điều tra thân thế của Tiểu Minh Quang: “Bác sĩ Lâm đừng để ý, ông cũng là nhất thời động lòng.”
Ông cụ do dự một hồi, vẫn nói đơn giản chuyện của con trai mình cho Lâm Uyển, cũng không có nói ân oán của con trai và Ôn Ngọc Khanh, trọng điểm chính là đứa nhỏ mất tích.
“Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy, ông còn có chút không thể khống chế mà suy nghĩ nhiều, bác sĩ Lâm không cần để ý.”
Lâm Uyển lắc đầu, dịu dàng nói: “Ông lo lắng quá rồi, không thể nào đâu. Tiểu Quang quả thật là đứa nhỏ chúng cháu nhặt được năm đó, cũng từng hỏi thăm cha mẹ của thằng bé, nhưng vẫn không tin tức.”
Thật ra cô đã sớm biết tâm tư của ông cụ Cố, tuy rằng hai bên không có công khai nói ra, nhưng cô mơ hồ biết được khúc mắc của ông cụ Cố, cho nên vô cùng hợp ý với Tiểu Quang. Ông cụ ăn ý với Tiểu Minh Quang như vậy, là tác dụng của di tình cũng tốt, hoặc là thật sự có duyên phận gì đó cũng tốt, Lâm Uyển cũng không để ý. Dù sao cô cảm thấy ông cụ không phải người xấu, lại càng không phải là loại người ỷ thế hiếp người. Nếu Tiểu Quang thật sự có quan hệ huyết thống với ông cụ, cô sẽ không ngăn cản cậu bé nhận lại người thân, nếu không có quan hệ huyết thống, cô lại càng sẽ không ngăn cản bọn họ thân thiết.
Cô hiểu nỗi thống khổ mất đi người thân, nếu có người có thể bổ khuyết lỗ thủng đó mang đến sự an ủi, là chuyện tốt.
Cho nên, dù cho cô biết Trần Chí Cương đang lặng lẽ điều tra thân thế của Tiểu Quang, cô cũng ra vẻ không biết, bảo Lục Chính Đình cũng không cần để ý.
Hiện giờ ông cụ Cố mở lòng thẳng thắn với cô, cô đương nhiên lại càng không trách ông cụ. Tính cách của ông cụ Cố cùng một loại với Lục Chính Đình, có chuyện gì bình thường sẽ không nói ra, lại càng sẽ không gặp chuyện là vội vã làm sáng tỏ biện bạch, nhưng hành vi của bọn họ sẽ khiến người ta an tâm, nhận định bọn họ không phải người xấu.