Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính (Dịch Full)

Chương 488 - Chương 505: Thân Thế 3

Unknown Chương 505: Thân thế 3

Nhìn một người không phải nghe người đó nói cái gì, mà là nhìn người đó làm cái gì.

Tuy rằng ông cụ Cố điều tra chuyện của Tiểu Quang, nhưng cho tới bây giờ ông cụ không hề mù quáng hỏi thăm ở trong thôn, lại càng không nói lung tung, cũng không lặng lẽ hỏi Tiểu Quang và Lục Minh Lương.

Tuy rằng ông cụ hỏi thăm cha mẹ của Tiểu Quang, lại nơi chốn lấy Tiểu Quang làm trọng, Lâm Uyển hiển nhiên cảm nhận được.

Cô đi lấy hai món đồ của Tiểu Quang lại đây cho ông cụ Cố: “Đây là đồ của Tiểu Quang.”

Thật ra lúc trước cô đã đặt hai món đồ khác biệt này ở trong rổ kim châm, bày ở bên trên, bọn họ chỉ cần có tâm tùy tiện lật ra sẽ nhìn thấy. Chẳng qua ông cụ Cố và Trần Chí Cương không hề vào phòng của cô, càng đừng nói lục đồ của cô, cho nên bọn họ thế nhưng vẫn chưa biết.

Nét mặt ông cụ Cố khó nén kích động, vội lấy hai tay tiếp nhận, thấy là một miếng vải gói đồ bằng da, bên trên thêu một con heo phong cách mộc mạc, món đồ khác chính là một chiếc ngọc ban chỉ (Nhẫn ngọc).

Ngọc ban chỉ này vừa thấy đã biết đồ cổ, chất liệu bằng ngọc, bên trên điêu khắc tranh hoa chim cá trùng, chạm trổ tinh mỹ nét vẽ lưu loát, vừa thấy chính là một chiếc nhẫn tinh phẩm.

Thứ này tuyệt đối không phải gia đình bình thường có thể có.

Chỉ có điều mấy năm trước bắt đầu vận động văn hóa, các học sinh cấp tiến bên trong thành phố nhấc lên một cuộc vận động tịch thu gia sản phá bốn điều cũ, tịch thu không ít đồ tốt của gia đình trí thức, có nộp lên trên có đập bể thiêu hủy có cướp đoạt. Cho nên ban chỉ này rốt cuộc là của mình, hay là lấy được từ con đường bất chính cũng không thể xác định.

Dù sao không phải là đồ của nhà họ Cố, chẳng qua tổ tiên của nhà họ Ôn là gia tộc thanh quan thời tiền Thanh, sau đó du học nước ngoài, trở về thì thành nhà tư bản, bản thân của cải phong phú, loại ban chỉ này đương nhiên không thiếu.

Trên ban chỉ không có chữ gì chứng minh thân phận, cho nên cũng khó nói.

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến giọng nói của hai cậu bé.

Bọn họ tan học trở về, vào sân nhìn thấy nhiều cải trắng củ cải như vậy đều khiếp sợ kêu lên.

Tiểu Minh Quang: “Anh trai nhỏ, em muốn ăn viên củ cải chiên!”

Lâm Uyển kêu hai người bọn họ vào nhà.

Hai cậu bé vào nhà trước tiên thân mật với Lâm Uyển, lại quan tâm chân của ông cụ Cố, vô cùng để bụng.

Lâm Uyển nắm tay của Tiểu Minh Quang, đưa ban chỉ cho cậu bé: “Tiểu Quang, con còn nhớ rõ cái này không?”

Tiểu Minh Quang nhìn một lúc: “Đây không phải con tặng cho mẹ sao?”

Lâm Uyển cười nói: “Đúng vậy, con nhớ rõ ai đưa cho con không?”

Tiểu Minh Quang nghĩ một lúc, ngửa đầu nhìn Lâm Uyển, lắc đầu: “Mẹ, con không nhớ rõ.”

“Vậy… Con nhớ rõ lúc ban đầu gặp mẹ và cha không?” Lâm Uyển cười hì hì hỏi cậu bé giống như nói chuyện phiếm, tránh cho kích thích cậu bé.

Tiểu Minh Quang không có gì khác thường, đôi mắt to của cậu bé trong suốt như nước: “Nhớ rõ, mẹ với cha dẫn con lên xe lừa đến nhà bà ngoại.”

“Con còn nhớ rõ lùm cây ven kênh rạch không?” Đó là nơi Lâm Uyển nhặt được cậu bé.

Tiểu Minh Quang: “Nhớ rõ, mỗi lần chạy đi tiểu không phải đều vào trong đó đi tiểu sao?”

Lâm Uyển hỏi một lát, phát hiện cậu bé cũng không nhớ rõ ai dẫn cậy bé đến chỗ lùm cây ấy bảo cậu bé chờ ở đó, trí nhớ hiện tại của cậu bé ngay tại thời điểm cô và Lục Chính Đình nhặt được cậu bé. Chỉ là chuyện năm trước, cậu bé lại không nhớ rõ. Chẳng qua là đứa nhỏ năm sáu tuổi mà thôi, chuyện ngày hôm qua cũng không nhất định nhớ rõ, chuyện năm trước nhớ không được cũng bình thường. Tuy nhiên, khi Tiểu Minh Quang học tập trí nhớ siêu cường, nếu bảo cậu bé không nhớ được thì không có khả năng, dù sao chuyện năm trước về Lâm Uyển Lục Chính Đình anh nhớ rất rõ.

Ông cụ Cố lắc đầu với Lâm Uyển, ý bảo cô không cần hỏi, ông cụ đã không muốn điều tra nữa, ông cụ cảm thấy Tiểu Minh Quang chính là đứa nhỏ của bác sĩ Lâm, việc này cũng không khiến ông cụ không thích đứa nhỏ.

Lâm Uyển lại lấy miếng vải gói đồ bằng da cho hai đứa nhỏ chơi, Tiểu Minh Quang bèn cho Lục Minh Lương xem cái con heo đó.

Lục Minh Lương hỏi cậu bé ai may, Tiểu Minh Quang rất tự nhiên nói: “Chắc chắn là bà ngoại em may, mẹ em lại không biết may.”

Thêu thùa may vá của Lâm Uyển chính là trình độ may chắc chắn rách, hoặc là nói quần áo trong nhà cơ bản không cần cô may, may quần áo có mẹ Lâm, rách có Lục Chính Đình giúp đỡ may lại.


Bình Luận (0)
Comment