Bà Đinh hu hu một tiếng nhào lên muốn cào anh, Lục Chính Đình dừng bước chân bỗng nhiên quay người liếc mắt nhìn bà ta một cái. Vóc dáng anh quá mức cao lớn, ánh mắt từ trên cao lạnh lùng chiếu xuống giống như ánh sáng lạnh trên cánh đồng tuyết, hấp thu tâm hồn người ta, sợ tới mức bà Đinh lại ngừng lại động tác.
Lục Chính Đình xoay người đi ra ngoài, lại không trực tiếp rời đi, mà là đến đại đội của thôn họ Đinh.
Tiến vào đại đội, cán bộ trực ban không làm việc mà nhanh chóng chào đón: “Văn thư Lục.”
Lục Chính Đình lạnh lùng nói: “Tôi không nghe thấy, không cần nói gì với tôi. Viện y tế chúng ta tuyên truyền công tác, không chỉ phụ trách chữa bệnh và y tế, còn phải phụ trách y tế trên chính trị, văn hóa, tư tưởng. Hiện tại là Hoa Quốc mới, lại còn có người dùng yêu ma quỷ quái ngu muội để nói xấu y thuật hiện đại. Công tác y tế của đại đội mấy người không đủ tiêu chuẩn, bắt một người điển hình đến công xã làm báo cáo đi.”
Nói xong anh xoay người bước đi.
“Văn thư Lục!” Cán bộ trực ca đó nóng nảy, đuổi theo Lục Chính Đình: “Phải bắt người điển hình như thế nào?”
Lục Chính Đình nhìn anh ta giống như nhìn một tên ngốc, động tĩnh trong thôn ồn ào lớn như vậy, một cán bộ như anh lại không chịu ra mặt, nghĩ rằng như vậy có thể bo bo giữ mình? Còn có các xã viên của thôn bọn họ náo nhiệt, chuyện lớn như vậy không giúp đỡ, để bà Đinh gây sức ép, tất cả thiếu giáo dục!
Lục Chính Đình lạnh lùng nói: “Không phải có một người sẵn rồi sao?”
Nói xong anh xoay người lên ngựa, cũng không quay đầu lại giục ngựa rời đi.
….
Tuy rằng tình huống của vợ Tam Thuận không phải tốt lắm, nhưng Lâm Uyển có hệ thống làm hậu thuẫn, hơn nữa hiện giờ động tác mổ thuần thục, mấy người Hồ Hướng Dương, Lý Kim Linh cũng coi như huấn luyện có bài bản, phối hợp thích đáng, cho nên phẫu thuật vẫn rất thuận lợi.
Lâm Uyển cũng không có keo kiệt thuốc, có y tế đại đội ở đây, dù cho nhà họ Đinh không trả tiền cô cũng dùng thuốc tốt nhất, trước tiên cứu người là trên hết.
May mắn chính là vợ Tam Thuận cũng không có xuất huyết nhiều, cho nên không tới mức cần truyền máu.
Cô ta không có việc gì, đứa nhỏ có hơi không ổn, ban đầu cuống rốn quấn cổ hai vòng rưỡi, lại chậm trễ thời gian dài như vậy, khi mổ ra sắc mặt có chút xanh xao, chỉ phát ra tiếng khóc tinh tế như tiếng mèo kêu.
Cũng may Lâm Uyển sớm đã có chuẩn bị, dựa theo hệ thống nhắc nhở, dùng kim mảnh như lông trâu châm mấy chục huyệt vị cho cô ta, lại ôm cô bé đặt ở trong lòng vợ Tam Thuận, để mẹ con bọn họ da thịt kề cận. Nhịp tim của mẹ, là lời kêu gọi và an ủi tốt nhất đối với trẻ con.
Quan sát một giờ, tình huống của mẹ con hai người đều có xu hướng ổn định. Tố chất thân thể của vợ Tam Thuận không tệ, hiện giờ chỉ là hết thuốc tê đau ở vết mổ, lại chính là đói đến hoảng.
Lâm Uyển: “Mới vừa mổ không được món gì, phải đợi đường ruột đẩy khí mới được. Ít nhất hơn bốn tiếng.”
Vợ Tam Thuận chịu đựng đau đớn, cảm động đến rơi nước mắt đối với đám người Lâm Uyển và Khưu Thủy Anh. Nếu không phải bọn họ, có thể cô ta sẽ thực sự một xác hai mạng. Vợ Nhị Thuận cũng liên tục cảm ơn Lâm Uyển và mấy người Khưu Thủy Anh.
Lâm Uyển: “Nghỉ ngơi trước đi, dưỡng vết mổ cho tốt.” Dao phẫu thuật và kim khâu vân vân mà cô dùng chính là sản phẩm của hệ thống, vết mổ sẽ càng dễ dàng khép lại.
Khưu Thủy Anh và vợ của Nhị Thuận phụ trách nhìn chằm chằm mẹ con hai người, để Lâm Uyển đi nghỉ ngơi một chút.
Lâm Uyển đi ra ngoài phòng trước bảo Lý Kim Linh và Vương Phương Phương cùng mổ viết án lệ phẫu thuật, chỉ đạo phải làm sao nổi lên trọng điểm, nào là cần phải nhớ chép xuống...
Hai người có chút căng thẳng, hai người các cô bây giờ không thể một mình hoàn thành nhiệm vụ trợ thủ phẫu thuật, cảm thấy biểu hiện không bằng Triệu Diễm Tú, sợ Lâm Uyển có ý kiến, nhưng Lâm Uyển cũng không nói gì cả, còn khen các cô hai câu bảo các cô viết ca bệnh.
Lâm Uyển có hệ thống phụ trợ phẫu thuật, cho nên không chịu quá nhiều ảnh hưởng từ trợ thủ.
Cô xoay người nhìn, không thấy bóng dáng của Lục Chính Đình, bèn hỏi Tôn Húc Thành.
Tôn Húc Thành nói: “Bác sĩ Lâm, văn thư Lục dẫn Hướng Dương đến đại đội rồi.”
Đám người Lục Chính Đình cướp sản phụ ra, sau khi bà Đinh phục hồi lại tinh thần, lập tức kêu trời kêu đất dẫn dắt đứa con đến giành vợ. Lục Chính Đình bảo người ta chỉ cần đưa sản phụ đến viện y tế, còn lại để anh xử lý, hơn nữa anh nhấn mạnh không được nói cho Lâm Uyển về chuyện nhà họ Đinh đến ầm ĩ, anh có thể xử lý tốt.