Anh trực tiếp bảo người ta tóm bà Đinh và Đinh Tam Thuận đưa đến đại đội, chờ mở họp phê bình, chốc nữa cho công xã xử lý làm điển hình.
Bà Đinh ngây ngẩn cả người, không nghĩ tới ở thôn họ Đinh bà ta không bị bắt, ngược lại chạy đến thôn Đại Loan để bị bắt.
Đây là không có thiên lý!
Bà ta kêu: “Các người dựa vào cái gì bắt người?” Khi ở thôn họ Đinh, cán bộ đại đội nói bà ta làm rối loạn ồn ào chọc phiền toái, muốn bắt bà ta, bà ta vốn không coi là chuyện, khóc lóc om sòm chửi má nó rồi bỏ chạy. Mà các cán bộ đại đội của thôn họ Đinh cũng tương đối yếu đuối, sợ nhất đám lưu manh và đàn bà chanh chua trong thôn, chỉ cần có người gây sự, vậy thì nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, có thể không quản sẽ không quản.
Kết quả bà Đinh dẫn theo con trai đuổi tới thôn Đại Loan, đương nhiên không có trái cây ngọt ăn.
Đinh Tam Thuận: “Tôi đến thăm vợ, vợ tôi thế nào rồi? Các người không thể không phân rõ phải trái.”
Bà Đinh hô: “Nếu chữa chết, bảo bọn họ bồi thường đi!”
Lục Trường Hữu cả giận nói: “Cút con mẹ bà đi, thứ lòng dạ hiểm độc, nói xấu viện y tế của đại đội chúng tôi, con mẹ nó, trong đầu bà đều là phân hả? Viện y tế chính là chiêu bài của đại đội chúng tôi thậm chí là của công xã chúng tôi, há có thể cho các người tùy tiện nói xấu?”
Nói cái gì đứa nhỏ mổ đẻ ra là tiểu quỷ? Sao tôi nhìn bà mới giống cái thứ khốn nạn?
Ông ta gọi mấy người chủ nhiệm trị an: “Nhanh lên, đưa bọn họ đến công xã đi, đồ khốn không có lương tâm, thật sự là muốn chọc tức chết tôi mà.”
Thôn Đại Loan, đại đội Ngũ Liễu, bởi vì viện y tế nhảy vọt trở thành số một toàn bộ công xã, công trạng từ từ tăng cao, mỗi tháng đều được lên báo chí! Kèm theo bí thư đại đội là ông ta cũng có ánh sáng trên mặt, cấp trên cố ý muốn cho ông ta đến công xã làm bí thư.
Bà già chết bằm dám đến nói xấu bác sĩ Lâm và viện y tế, vậy không phải muốn cản trở ông ta thăng chức sao? Bắt tất cả lại giáo dục cho tốt, không chỉ là mụ già với đứa con của mụ, còn có mấy cán bộ của thôn họ Đinh nữa, nên báo cáo thì báo cáo, nên mất chức thì mất chức. Xảy ra chuyện lớn như vậy, không hòa giải, không lấy người bệnh làm trọng, lại có thể cố kỵ một người đàn bà chanh chua sợ bà ta ầm ĩ, cán bộ thôn như vậy không thay đổi ông ta giữ lại cho tức người à?
Còn có hàng xóm của nhà họ Đinh, nên giáo dục cũng phải giáo dục, khi mạng người là vấn đề ưu tiên hàng đầu xem náo nhiệt, một đám có nói có cười, lại không có một người đi lên hỗ trợ đối phó bà cụ.
Sợ bà cụ làm ầm ĩ, cũng không dám xé rách mặt với bà ta? Nếu loại người này mà ngang ngược mà cố chấp cưỡng ép, thì kẻ đó ngang ngược số một thế giới!
May mắn là Lục Chính Đình cướp người ra, thời gian cũng tới kịp, bác sĩ Lâm phẫu thuật cũng thành công.
Nếu vợ Tam Thuận chết, dù cho cô vợ nhà họ Đinh không đưa tới viện y tế được, đến lúc đó dựa theo tính tình của gia đình đó còn trách móc viện y tế không tận tâm cứu người. Trước kia cũng đâu phải không có chuyện như vậy, vợ chồng không chịu cho đứa nhỏ chữa bệnh, bác sĩ nói gì cũng không nghe, kết quả đứa nhỏ chết, lại trách móc bác sĩ không hết lòng, nói cái gì mà “Chúng tôi không hiểu, anh là bác sĩ anh không hiểu sao?”
Lục Chính Đình quay đầu nói với kế toán: “Ghi chép lại rõ ràng quá trình chuyện này, báo cáo thẳng với công xã, sau đó thông báo cho các đại đội, cần phải để tất cả xã viên đều rõ ràng là chuyện gì xảy ra.”
Tránh cho đến lúc đó bà Đinh trả đũa nói cái gì mà viện y tế, cán bộ đại đội Ngũ Liễu ức hiếp nhà bọn họ.
Kế toán đương nhiên hiểu được, nếu không giành giải thích rõ ràng trước, đến lúc đó có vài xã viên dễ dàng dựa vào ấn tượng ban đầu, mù quáng ồn ào theo, nghe những ý kiến rối loạn lung tung.
Lời đồn nổi lên bốn phía, chính là tới như vậy.
Chờ khi Lục Chính Đình quay về phòng y tế, vừa lúc nhìn thấy vợ Nhị Thuận đang nói lời cảm ơn với Lâm Uyển.
Vợ Nhị Thuận tin tưởng không hề nghi ngờ đối với Lâm Uyển, lúc trước vị trí thai của cô ta không đúng, chân đứa nhỏ hướng xuống, khó sinh, kết quả bác sĩ Lâm điều chỉnh giúp cô ta. Bây giờ mẹ con em dâu lại là bác sĩ Lâm trực tiếp kéo từ quỷ môn quan về, mẹ con bình an, trong lòng cô ta càng xem Lâm Uyển trở thành Bồ Tát sống.
“Bác sĩ Lâm, thật sự là may mắn có cô.” Cô ta nói liên tục.