Lâm Uyển: “Đây là giá trị tồn tại của chúng tôi ở bệnh viện nông thôn.” Cô nói với mấy người Khưu Thủy Anh: “Chúng ta vẫn phải tuyên truyền chữa bệnh khoa học nhiều hơn, tuyên truyền ý nghĩa tiên tiến của phẫu thuật. Mổ đẻ không phải nhất định, lại càng không vì lấy nhiều tiền, mà là một con đường bảo đảm cho sản phụ. Khi không thuận lợi sinh ra được hoặc là có nguy hiểm, sẽ thể hiện ra chỗ tốt của mổ đẻ.”
Khưu Thủy Anh: “Bác sĩ Lâm, về sau chúng ta cũng tổ chức một đội tuyên truyền, định kỳ tuyên truyền, tránh cho có vài người bản thân không chịu học tập, núp ở phía sau mù quáng bịa đặt.”
Lâm Uyển: “Vậy thương lượng với đại đội một chút, bây giờ các thanh niên trí thức cũng không cần xuống ruộng làm việc hết toàn bộ, bọn họ có văn hóa, có thể tổ chức để bọn họ làm.”
Không cần xuống ruộng sẽ không quá mệt, có văn hóa có thể hỗ trợ tuyên truyền, coi như là song thắng.
Năm nay lại có một đám thanh niên trí thức tới, năm sau vẫn có, mỗi năm tích lũy, đến lúc đó không biết có bao nhiêu thanh niên trí thức.
Nếu không đại đội phát triển buôn bán và viện y tế, mà lần lượt phái các thanh niên trí thức xuống cũng không nuôi sống nổi.
Nhìn thấy Lục Chính Đình lại đây, những người khác đều nhanh chóng tránh ra, để lại không gian cho hai vợ chồng.
Hiện giờ thời gian cũng không sớm, sắc trời tối dần, Lục Chính Đình nâng Lâm Uyển dậy: “Về nhà thôi.”
Lâm Uyển nhanh nhẹn đồng ý tan tầm, sờ bụng trấn an bé cưng: “Đi thôi, đôi ta đều đói bụng rồi.”
Hôm nay giữa trưa vội vàng phẫu thuật cho vợ Tam Thuận, trước khi người bệnh đến cô tùy tiện ăn mấy miếng, sau khi làm phẫu thuật xong chị dâu cả Lục làm một chén trứng gà cho cô, lúc ấy ăn thật sự no, kết quả bây giờ lại đói bụng. Vốn là một bé cưng rất ngoan, chỉ cần cô vừa đói, đứa nhóc sẽ giống như phụ họa nhích tới nhích lui ở trong bụng.
“Chị Khưu, chị trông coi một chút nhé, chờ em cơm nước xong xuôi đến thay ca.” Lâm Uyển nói với Khưu Thủy Anh.
Khưu Thủy Anh: “Đổi ca gì chứ, nếu có việc bọn chị sẽ đi gọi em, không có việc gì em cứ ở trong nhà vững bụng nghỉ ngơi.”
Lâm Uyển về nhà với Lục Chính Đình, vừa lúc hai cậu bé cũng tan học trở về, đeo túi xách theo trời chiều, chạy vội ở trên đường thôn.
“Cha, mẹ, nghe nói hôm nay hai người cứu một cục cưng.” Hai cậu bé rất kích động, bọn họ ở trường học bỗng dưng nghe nói vậy.
Khi tan học giáo viên liên tục khen ngợi bác sĩ Lâm, nói làm bác sĩ sẽ trị bệnh cứu người mà không phải vì bo bo giữ mình, bọn họ học tri thức dù cho không thể thi đại học, cũng có thể trị bệnh trong tư tưởng, thay đổi tình trạng ngu muội.
Lâm Uyển cười cười, nói chuyện vợ Tam Thuận cho bọn họ, khen Lục Chính Đình giỏi.
Vốn hai cậu bé đã sùng bái Lục Chính Đình, lúc này hình tượng của Lục Chính Đình lại uy phong lẫm lẫm, bọn họ lập tức não bổ ra một câu chuyện Lục Chính Đình đại chiến mụ yêu quái thôn họ Đinh.
Bọn họ tới nhà rồi, thương lượng buổi tối làm gì, thịt khô mùa đông vẫn còn rất nhiều, bèn làm miến thịt khô cải trắng, lại xào trứng gà, rau chân vịt trộn tương mè.
Trước tiên Lục Chính Đình pha cho cô một bình trà sữa bột, bảo cô uống lót dạ.
Lâm Uyển nhìn thấy một bình sữa bột lớn đó còn còn lại một phần ba, giao cho Lục Minh Lương: “Tiểu Lương, cháu tới phía trước đưa cho bác Khưu đi, bảo cô ấy cho người bệnh uống.”
Bây giờ vợ Tam Thuận hẳn là đẩy khí gần xong rồi, có thể ăn chút thức ăn lỏng, chỉ có điều chắc chắn không có sữa, con nít gầy yếu không có sữa uống cũng chịu không được, bèn đưa sữa bột cho cô bé uống.
Lục Minh Lương rất nghe lời chạy qua đưa, lúc này vợ Nhị Thuận và Khưu Thủy Anh ở trong phòng bệnh chăm sóc vợ Tam Thuận.
Vợ Tam Thuận: “Chị dâu, truyền tin cho nhà mẹ đẻ em chưa? Để mẹ em đến giúp em chăm sóc mấy ngày trong tháng, em cũng không muốn trông cậy vào mẹ chồng nữa.”
Vợ Nhị Thuận an ủi cô ta: “Chờ em khỏe một chút, ngày mai để người ta đi truyền tin, hôm nay không còn kịp rồi.”
Vợ Tam Thuận bắt đầu khóc.
Vợ Nhị Thuận lau nước mắt giúp cô: “Ở cữ đó, khóc cái gì? Cẩn thận sau này hứng gió là rơi lệ.”
[迎风流泪: Bình thường mắt không đỏ, sưng, đau, chảy nước mắt nhưng khi gặp gió kích thích thì chảy nước mắt , không có gió thì chấm dứt, vào mùa đông xuân thì triệu chứng rõ ràng hơn, nước mắt trong và loãng mà không có nhiệt.]
Lúc này Lục Minh Lương vội vàng đưa sữa bột tới, giao cho Khưu Thủy Anh rồi rời đi.
Khưu Thủy Anh cho đứa nhỏ uống sữa bột.