Vợ Tam Thuận gom góp tiền bạc trong nhà, lại mượn một ít, trước trả một phần ba tiền thuốc men của mình, còn lại dự định chia hai lần trả hết nợ.
Khi cô ta đến viện y tế trả tiền, ánh mắt của mọi người nhìn cô ta đều mang theo khác thường, có người sợ hãi, có người kính nể, còn có người khinh thường, có người nhiệt tình, có người trốn tránh, còn có người chỉ trỏ. Cô ta cũng không để ý, nếu dám làm chuyện như vậy, cô ta đã có chuẩn bị đối mặt với ánh mắt khác thường của người khác.
Bà Đinh và Đinh Tam Thuận không đưa cô ta vào bệnh viện, nếu cô ta chết, mọi người nhiều lắm nói mệnh cô ta không tốt, thổn thức một trận mà thôi. Nhưng mình trả thù bọn họ, lại rơi vào tội danh kẻ tâm ngoan thủ lạt. Cô ta cũng không hối hận, vì đường sống sau này của con gái, cô ta phải làm như vậy.
Cô ta trả một phần tiền, ấn dấu tay xong, nói với Lâm Uyển: “Bác sĩ Lâm, ân cứu mạng, hai mẹ con chúng tôi cũng không có gì có thể báo đáp, nếu không thì cô đặt tên cho con bé của chúng tôi đi.”
Lâm Uyển cười nói: “Cô thật sự không cần cảm kích tôi, hễ là người bệnh đưa tới, chỉ cần tôi có thể trị, tôi không thể không cứu. Điều quan trọng nhất là bác sĩ Khưu liều mạng bị mẹ chồng cô mắng cũng muốn cứu, muốn cảm ơn cô cứ cảm ơn cô ấy đi.”
Lâm Uyển không muốn có quá nhiều tình cảm ràng buộc với người khác, dù sao cô là bác sĩ, cứu người là thiên chức, không cần người ta cảm kích quá mức. Còn có một điểm là cô cũng không muốn bị tình cảm trói buộc bắt giữ, về sau y thuật của cô càng ngày càng tốt, còn có thể cứu càng nhiều người, cô cần lập một quy tắc trị bệnh cứu người của bản thân. Quy tắc này là cho mình, không phải cho người khác, cứu người ngoài bản tâm, không cần cầu cảm kích của người bệnh.
Không vì thái độ vui mừng của người bệnh, không vì thái độ buồn bã của người bệnh, hết thảy toàn bộ dựa vào bản tâm của mình, đủ rồi.
Vợ Tam Thuận đương nhiên không hiểu cái này, cô ta vẫn quỳ xuống dập đầu với Lâm Uyển, đây là phương thức biết ơn vừa cảm kích vừa long trọng nhất của người phụ nữ ở nông thôn.
Lâm Uyển hành động không tiện, Khưu Thủy Anh và Triệu Diễm Tú nhanh chóng nâng cô ta đứng dậy, tránh cho bác sĩ Lâm không vui.
Vợ Tam Thuận lại nói với Khưu Thủy Anh: “Chị dâu, chị đặt cho con gái em một cái tên đi.”
Khưu Thủy Anh ha ha cười nói: “Muốn tôi đặt cũng được, nhưng tôi không có văn hóa, cô cũng đừng ghét bỏ.”
Tất cả mọi người nhìn về phía cô ta, xem cô ta đặt tên gì.
Khưu Thủy Anh nói: “Con bé có thể gặp được bác sĩ Lâm, là một đứa trẻ có phúc khí, không bằng kêu Phúc Nha đi. Cô bé có phúc khí, về sau cũng thuận lợi trôi chảy.”
“Phúc Nha hay, vậy kêu Phúc Nha đi!” Vợ Tam Thuận cười rất vui vẻ, luôn mãi nói lời cảm ơn.
Lâm Uyển cũng cảm thấy rất hay, nói lời chúc mừng, còn bảo Triệu Diễm Tú lấy một ít dược liệu bồi dưỡng thân thể cho vợ Tam Thuận, bảo cô ta nghỉ ngơi cho tốt.
Vợ Tam Thuận vô cùng cảm kích, luôn mãi nói lời cảm tạ sau đó xin từ biệt rời đi.
Cô ta vừa đi, Khưu Thủy Anh cảm khái nói: “Người phụ nữ, thật sự không thể quá yếu đuối, cô yếu đuối không chỉ mẹ chồng ức hiếp, chồng ức hiếp, hàng xóm cũng ức hiếp, đến ngay cả con chó hoang trên đường cũng ức hiếp cô.”
Triệu Diễm Tú cười nói: “Chị dâu, bà mẹ chồng đó chẳng phải phụ nữ à?”
Khưu Thủy Anh: “Đúng vậy, cho nên nói phụ nữ không thể quá yếu mềm, nếu cô yếu đuối bị mẹ chồng hiếp đáp, chồng ức hiếp, con dâu cũng khi dễ. Chúng ta không thể chủ động làm ác, nhưng người khác muốn ức hiếp chúng ta cũng không được.”
Lúc trước bác sĩ Lâm lúc đó chẳng phải thế sao? Gả qua đó chồng chạy trốn, nếu cô không lợi hại, vậy còn không phải bị mẹ chồng gây khó dễ sao, là bác sĩ cũng là kiếp làm trâu làm ngựa cho người ta.
Hiện giờ thì sao, chồng thương, con nhỏ yêu, toàn bộ đại đội đều tôn kính, cả nhà đó muốn nịnh bợ cũng không nịnh bợ nổi, không biết sảng khoái cỡ nào.
Các cô nói chuyện, lúc này chị dâu cả Lục lại đây hỏi: “Em gái, em đói không, chị nấu một chén vằn thắn cho em nhé.” Dân bản địa không gói vằn thắn, đây là Lâm Uyển dạy bọn họ, chị dâu cả Lục cảm thấy mùi vị không giống sủi cảo, có đôi khi sẽ giúp Lâm Uyển gói một ít thêm bữa.
Lâm Uyển đang suy nghĩ muốn ăn cái gì, nghe thấy giọng nói của chị dâu cả lập tức cười nói: “Cảm ơn chị dâu cả, vừa khéo đang thèm đây này.”