Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính (Dịch Full)

Chương 507 - Chương 524: Sinh 2

Unknown Chương 524: Sinh 2

Tuy rằng anh không nghe thấy, nhưng trông thấy cô đau đến mặt mũi uất ức vô cùng thì tim như bị dao cắt, tư vị đó giống như có thể cảm động lây.

Triệu Diễm Tú và Khưu Thủy Anh nhỏ giọng nói thầm: “Chị dâu, sao mở chậm như vậy?”

Sản phụ khác tuổi này, bình thường bắt đầu giảm rồi đau dày đặc, xấp xỉ hai ba giờ khi mà bắt đầu mở cửa tử cung, hơn bốn giờ cũng đủ rồi, năm giờ cũng đã sinh xong.

Cô ta rất sợ bác sĩ Lâm có gì ngoài ý muốn, nếu cần mổ, bọn họ cũng không có bản lĩnh đó.

Cô ta bắt đầu miên man suy nghĩ, cảm thấy hẳn là mời bác sĩ Chu ở bệnh viện huyện đến trấn giữ, như vậy nếu có gì ngoài ý muốn bọn họ có thể đúng lúc ra tay, không có gì ngoài ý muốn vậy mọi người đều vui.

Chẳng qua bác sĩ Lâm nói biết tình huống thân thể của mình không có việc gì, không cần làm quá, cho nên mới không mời.

Khưu Thủy Anh đỡ đẻ nhiều, từng thấy cảnh đời, cô ta nói: “Đừng nóng vội, Tiểu Triệu, cô phải an tâm. Chúng ta là bác sĩ, càng không thể sốt ruột. Nếu cô sốt ruột, sản phụ và người nhà nhìn thấy sẽ sốt ruột gấp bội, đó cũng không phải là chuyện tốt.”

Triệu Diễm Tú vội xin lỗi, một lần nữa ngồi xuống chờ.

Khưu Thủy Anh cười nói: “Bác sĩ Lâm coi như nhanh, tôi đỡ đẻ nhiều như vậy, nếu mở tử cung rất nhiều người phải ít nhất bảy tám tiếng.”

Cô ta thậm chí lại đùa giỡn với Triệu Diễm Tú, nghe xong Lâm Uyển cũng không căng thẳng như thế nữa.

Một lát sau, truyền đến tiếng đập cửa, là Lý Kim Linh và Vương Phương Phương.

“Mẹ của bác sĩ Lâm đến đây.”

Lâm Uyển nghe thấy lập tức tinh thần tỉnh táo: “Thật sao? Để mẹ em tiến vào!”

Triệu Diễm Tú vội đi mở cửa, thì thấy mẹ Lâm phong trần mệt mỏi, trên đầu quấn miếng vải hoa trắng nền xanh, trên cánh tay xách một cái rổ, vẻ mặt lo lắng.

Mẹ Lâm: “Uyển Uyển, tình huống gì vậy?”

Triệu Diễm Tú vội mời bà ấy đi vào, bảo bà ấy trước tiên qua bên cạnh rửa tay, cởi áo khoác đổi một bộ quần áo phẫu thuật sạch sẽ rồi hãy đến bên giường.

Lâm Uyển: “Mẹ…” Vốn là vui vẻ vì mẹ ruột đến đây, trong lòng vui sướng, nhưng vừa mở miệng không biết như thế nào lập tức ủy khuất lại khóc nức nở.

Mẹ Lâm vừa nghe tim cũng siết chặt, bà ấy vội vã đi theo Triệu Diễm Tú chuẩn bị một phen, sau đó cũng bước nhanh qua: “Uyển Uyển, mẹ mang bánh, luộc trứng gà, để các cô bé hâm nóng giúp con, lát nữa ăn.”

Lâm Uyển cười cười với bà ấy.

Lục Chính Đình chào hỏi mẹ Lâm, muốn đứng lên nhường chỗ lại không nỡ buông Lâm Uyển ra, cuối cùng cũng không đứng dậy. Mẹ Lâm thì lập tức đi đến bên kia ngồi xuống, ngồi ở bên cạnh Lâm Uyển.

Mẹ Lâm cười nói: “Đừng sợ, sinh con không thể không đau. Mọi người nói phụ nữ chúng ta sinh đứa nhỏ, là cơn đau đớn nhất trên thế giới này. Nhưng chờ khi đứa nhỏ cười với con, hiếu thảo với con, con lại cảm thấy đau đớn đó đều đáng giá.”

Bà ấy nhẹ nhàng vỗ vai Lâm Uyển, an ủi nói: “Cho dù anh cả anh hai con bị bệnh nhiều năm như vậy, mẹ nhìn bọn họ đều cảm thấy lúc trước đau đớn sinh bọn họ ra cũng là đáng giá. Càng đừng nói còn có đứa con gái như con, vừa xinh đẹp vừa ngoan ngoãn lại hiếu thảo, dù đau một trăm lần nữa mẹ cũng nguyện ý sinh ra.”

“Mẹ!” Lâm Uyển vùi đầu và trong lòng bà ấy.

Mẹ Lâm ôm lấy cô: “Khóc đi khóc rồi sẽ không đau. Nhưng chờ khi sinh xong thì có thể không thể khóc, trong tháng khóc sẽ hỏng mắt, đến già đôi mắt sẽ đau.”

Lâm Uyển gật đầu, vừa muốn nói chuyện, phía dưới truyền đến một trận đau đớn kịch liệt, cô run rẩy một chút, theo bản năng muốn ôm lấy thân thể.

Khưu Thủy Anh: “Em gái, bây giờ bắt đầu dùng sức, theo khẩu hiệu của chị, dùng tới hít thở mà em dạy bọn chị.”

Phương pháp hít thở đó còn là Lâm Uyển học của hệ thống, sau đó dạy cho các bác sĩ khác, để các cô ấy dạy cho sản phụ dùng.

Lúc này cô cũng hít thở theo.

“Ba ngón! Phía dưới cũng rất nhanh!”

Lâm Uyển biết lý luận sinh sản trước trước sau sau, bước nào khi nào đều rành mạch, thời điểm đau nhất qua đi, chờ khi có thừa sức chuyển động đầu óc, cô lại nhịn không được mắc bệnh nghề nghiệp, tinh tế cảm thụ từng chi tiết sinh sản.

Bắt đầu thông thuận sản đạo, bắt đầu vận lực, cảm giác không khác lắm với khi đi đại tiện, sau đó là xong rồi.

“Đi ra rồi!” Triệu Diễm Tú dù sao cũng trẻ, nhịn không được hoan hô lên.


Bình Luận (0)
Comment