Khưu Thủy Anh kinh hô một tiếng: “Phôi thai của thằng nhóc này rất dày, trơn nhẵn không mất đi đâu.” Thần kỳ chính là hai cánh tay nhỏ của thằng nhóc này lại ôm giao nhau trước ngực, sinh ra còn biết móp mép cái miệng nhỏ nhắn tỏ vẻ không hài lòng, cũng không giống đứa nhỏ khác phát ra tiếng khóc nỉ non đầu tiên.
Cô kinh ngạc nhìn thoáng qua, sau đó cầm chân của bé cưng, lại lật ngược vỗ hai cái trên mông, thằng nhóc đó không hài lòng nhếch miệng oa oa lên tỏ vẻ kháng nghị.
Triệu Diễm Tú nhanh chóng bưng nước ấm đến hỗ trợ rửa ráy, mẹ Lâm hỗ trợ cầm tã lót đã chuẩn bị tốt, Triệu Diễm Tú lại xử lý công việc phía sau, cắt cuống rốn vân vân.
Lục Chính Đình đã ôm Lâm Uyển ôm vào trong ngực, lau mặt cho cô, sau đó hôn nhẹ hai má khóe môi của cô, dịu dàng an ủi cô.
Động tác của Khưu Thủy Anh rất nhanh, rửa sơ cho bé cưng một chút rồi quấn lại đưa cho Lục Chính Đình.
Lục Chính Đình quay đầu nhìn thấy vật nhỏ đó, nhỏ xíu như vậy non mềm như vậy, cảm giác như nếu anh đụng một chút có thể làm rách lớp da mềm thịt non đó.
Anh không dám ôm!
Lục Chính Đình chỉ cảm thấy cả người đều vô cùng cứng ngắc, không biết phải như thế nào tiếp tục giơ tay.
Triệu Diễm Tú nhìn một lúc, chẳng lẽ văn thư Lục không thích đứa nhỏ này?
Khưu Thủy Anh nâng đứa nhỏ, muốn đưa cho Lâm Uyển, nhưng sợ Lâm Uyển quá mệt mỏi, cho nên đưa cho Lục Chính Đình, nhưng Lục Chính Đình ở đó thế nhưng không nhận lấy, cô ta còn có chút sốt ruột, lại đưa vào trong lòng anh.
Lục Chính Đình nâng cánh tay lên, cảm thấy cánh tay mình giống như bị đinh ốc cố định vậy, lại cứng ngắc.
Bé cưng ngược lại nóng nảy, chân nhỏ quấn trong tã lót lộ ra, ở trực tiếp đạp trên cánh tay anh.
Mẹ Lâm cười nói: “Chính Đình mau ôm một cái, cục cưng sốt ruột rồi.”
Lục Chính Đình máy móc nhận lấy đứa nhỏ, giống như người máy chuyển đứa nhỏ cho Lâm Uyển: “Uyển Uyển, em xem.”
Lâm Uyển rũ mắt nhìn đứa nhỏ, thằng nhóc này đỏ rực, nhưng cũng không nhăn nhúm chút nào, đoán là Lục Chính Đình cho cô ăn rất ngon, dinh dưỡng đầy đủ.
Thằng nhóc ấy dinh dưỡng tốt, tóc máu mọc với số lượng kinh người, vừa đen vừa dài, bởi vì lẫn với phôi thai, trong một chốc rửa không sạch, lúc này sợi tóc vểnh lên.
Cậu bé vừa ra sinh ra đã mở mắt, tuy rằng không nhìn thấy, nhưng không chậm trễ cậu bé xoay chuyển tròng mắt, cái miệng nhỏ nhắn đỏ phơn phớt một mực làm động tác khép mở, tinh xảo không hào rụt rè thỉnh thoảng lại hức một cái.
Cõi lòng Lâm Uyển bỗng chốc hòa tan, cô vươn tay ôm cậu bé.
Mẹ Lâm nói: “Bây giờ đừng ôm, mỏi cánh tay lại bệnh về eo.”
Lâm Uyển bảo Lục Chính Đình đặt đứa nhỏ ở bên cạnh cô, nằm cùng cô một lát.
Thằng nhóc đó vừa tới gần thân thể của Lâm Uyển, lập tức dường như có cảm giác ủi lên người cô, đáng tiếc hiện giờ không có sức nên ủi không di chuyển, chỉ có thể lắc lư tay chân nhỏ bé lo lắng suông.
Lục Chính Đình giúp cậu bé mở tã lót ra, để từ đầu đến bả vai tay chân cậu bé dán ở trên người cô, bấy giờ thằng nhóc đó mới cảm thấy mỹ mãn lộ ra một nụ cười.
Triệu Diễm Tú kinh ngạc nói: “Cục cưng nở nụ cười rồi!”
Lâm Uyển nói: “Đứa nhỏ mới sinh ra, cười không có ý thức, thằng bé không khống chế được nhiều khối cơ thể như thế.”
Triệu Diễm Tú: “Vừa rồi thằng bé thật sự nở nụ cười, bây giờ vẫn còn dáng vẻ cảm thấy mỹ mãn.”
Lâm Uyển nghiêng đầu nhìn, vật nhỏ quả nhiên hơi hơi cong khóe miệng lên, có lẽ từng mở miệng mỉm cười.
Triệu Diễm Tú dọn dẹp phòng sinh gọn gàng, nửa tiếng sau mấy người các cô đi ra ngoài trước, để Lục Chính Đình và Lâm Uyển với đứa nhỏ ở trong này nghỉ ngơi một lát.
Mẹ Lâm thì trực tiếp đến nhà họ Lâm, muốn nấu cháo gạo kê cho Lâm Uyển. Ai biết chị dâu cả Lục đã dẫn hai cậu bé chuẩn bị tốt rồi, nấu tràn đầy một nồi đất, còn làm mì nước vân vân. Gặp mặt, sui gia hiển nhiên là chúc nhau cùng vui một chút, đều vô cùng vui vẻ.
Chị dâu cả Lục mới nhớ tới hỏi là con trai hay con gái.
Tiểu Minh Quang nói: “Là một em trai tuấn tú.”
Chị dâu cả Lục kinh ngạc nói: “Sao cháu biết.” Lúc trước cô ta từng hỏi Lâm Uyển, Lâm Uyển đều nói không biết.
Tiểu Minh Quang: “Chính là em trai, mọi người không biết sao?”
Mẹ Lâm sờ đầu của cậu bé, khen nói: “Tiểu Quang thật giỏi, đúng là một em trai, sau này hai anh em các cháu, phải giúp đỡ chăm sóc em trai đó.”
Hai người Lục Minh Lương và Tiểu Minh Quang vui vẻ không thôi: “Đương nhiên đương nhiên, cháu làm đồ ăn ngon cho em trai, làm đồ chơi cho em trai…”